Chương 1
Mốc dịch
Fei Yang chỉnh sửa
***
Đại Lý, Vân Nam.
Quảng trường trước nhà ga người chật như nêm, dân địa phương, người bán hàng rong, khách du lịch bụi thi nhau chen chúc.
Cũng có cả những người như Dư Nam.
Cô ngồi trên hàng rào bảo vệ đối diện nhà ga, hai chân đung đưa không chạm đất, miệng nhai kẹo cao su, môi chầm chậm chuyển động phát ra tiếng nhóp nhép.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, dưới vầng mặt trời chói chang, cơn gió mát mẻ nhẹ nhàng thổi qua, sắc trời xanh sậm, bầu trời cao, không có mây, thỉnh thoảng có chiếc máy bay từ đâu đó lướt qua.
Dư Nam híp mắt nhìn trời, dịch dịch mông, lan can quá nhỏ, nên mông hơi bị đau.
Cô điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, tiếp tục nhìn đám người phía trước, một làn sóng người nữa lại từ cửa xông vào, khuôn mặt ai cũng tràn đầy vui vẻ, phấn khởi, thoải mái.
Một đôi nam nữ đứng cách đó không xa, đưa lưng về phía nhà ga Đại Lý, giơ điện thoại lên, tìm góc chụp tự sướng.
Hai người chụp một lúc, rồi chụm đầu xem những tấm hình mình đã chụp, cô gái hình như không hài lòng lắm, trề môi chỉ vào nhà ga sau lưng mình, nói gì đó với chàng trai, chàng trai khó xử, nhìn trái ngó phải, ánh mắt chạm tới Dư Nam.
Chàng trai cúi đầu dỗ dành bạn gái mấy câu, rồi đi về phía Dư Nam, thân thiện hỏi: "Xin chào, giúp chúng tôi chụp mấy bức ảnh được không?"
Dư Nam nhảy xuống: "Được thôi."
Cô cầm lấy điện thoại, chàng trai chạy về đứng cạnh cô gái, thân mật ôm vai đối phương.
Dư Nam điều chỉnh góc độ, nắng rực rỡ nên không nhìn rõ màn hình điện thoại, cô nghiêng đầu, nhìn thẳng hai người đó.
"Một, hai,..."
Cô hô.
Đúng lúc hô đến tiếng "Ba", chàng trai bỗng nhiên quay đầu hôn chụt một cái lên tóc bạn gái.
Bầu trời sáng trong, cô gái cười tươi như hoa, ánh mắt chàng trai thâm tình, hình ảnh như ngừng lại trong phút chốc.
Dư Nam hơi ngẩn người, cô gái rõ ràng không ngờ tới, trong kinh ngạc còn mang theo cả xấu hổ. Đôi mắt giống như con nai nhỏ lườm yêu chàng trai.
Chàng trai vò đầu, chạy tới chỗ Dư Nam.
"Cảm ơn chị." Gò má chàng trai ửng đỏ, cúi đầu, không dám nhìn cô.
"Không có gì."
Dư Nam nhếch môi, giơ tay chỉ vào tấm biển dựa vào hàng rào bên cạnh: "Có cần không?"
Chàng trai cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn tấm biển, lúng túng nói: "Xin lỗi, bọn em đều là dân du lịch nghèo."
Dư Nam cười cười: "Không sao"
Ánh mắt dõi theo cho đến khi hai người rời khỏi, Dư Nam mới quay về vị trí ban đầu.
Khúc nhạc dạo vừa rồi như chưa từng xuất hiện, rồi quay về với trạng thái trước đây.
Cô đã ngồi đây rất lâu, nhưng không ai chú ý.
Khí hậu trên cao nguyên luôn như vậy, mùa hè nóng nực khô hanh, không khí loãng, người lần đầu tới nơi này sẽ không thích ứng được. Trái lại, sống ở đây lâu, sẽ thích khí hậu khô lạnh của mảnh đất này.
Nắng gay gắt rực rỡ, chiếu thẳng vào người Dư Nam, nóng như thiêu như đốt.
Tia nắng tạo thành một cái bóng nhỏ trên mặt đất phía sau lưng cô, đường nét rõ ràng, càng khiến cô thêm gầy gò. Dư Nam cử động, lấy khăn giấy từ trong túi ra, đưa lên bên miệng, nhổ kẹo cao su vào đấy, rồi vo tròn khăn giấy lại, vứt vào túi áo.
Có mấy người đi lướt qua, đi chưa được hai bước thì dừng lại. Người đàn ông lùi lại, đứng trước mặt cô, nhìn chằm chằm từ trên cao xuống.
Giữa ban ngày trên đỉnh đầu bỗng nhiên tối lại, cô bị bao phủ giữa một bóng hình.
Vóc dáng người đàn ông rất cường tráng, vai rộng, chân dài, tay đút túi, nhìn chằm chằm cô mà không chớp mắt.
Mấy người phía sau đứng chờ đợi, hoảng hốt, dáng vẻ như hoàn toàn nghe lời.
Ánh mắt Dư Nam sáng ngời, cũng ngẩng đầu nhìn lại anh ta, người đó thật sự quá cao, cổ cô hơi mỏi.
Người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng: "Chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
Là một câu hỏi.
Có lẽ do ánh nắng chói mắt, cô cảm thấy hơi choáng váng, rồi bỗng nhiên được một bóng hình che phủ, tuyến lệ bị kích thích, nước mắt tự nhiên ứa ra.
Dư Nam di chuyển ánh mắt mình, cười nói: "Bắt chuyện cũng nên chọn lúc chứ."
Người đàn ông ngẩn người, nhếch môi cười rồi bước đi.
Dư Nam một lần nữa lại phơi mình dưới ánh nắng chói chang. Cô cau mày, thầm nghĩ: Thời tiết ch.ết tiệt, muốn giết người ta sao.
Người đàn ông đi được mấy bước thì quay lại, tiếp tục giúp cô che nắng. Anh ta đứng bên cạnh, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Trên tấm biển dựng bên cạnh cô có viết: "Thành cổ Lệ Giang - Núi tuyết Ngọc Long - Hồ Lô Cô ( ), chỉ đi chơi năm ngày, không vào cửa hàng, không mua sắm. ( ) Hai hàng chữ lớn được viết xiêu xiêu vẹo vẹo, dường như người viết không để tâm một chút nào.
Tour du lịch phổ thông nhất chính là tham quan Vân Nam, người lần đầu tới đây mà không tới những nơi này thì thật là đáng tiếc.
"Ba ngàn." Cô nói.
Người đàn ông xoa trán, nheo mắt, không đồng ý: "Cái giá đấy đáng sao?"
"Đáng."
Đối phương muốn cười mà không cười nổi: "Đáng thế nào?"
Dư Nam chỉ tấm biển: "Chỉ đi chơi, không mua sắm."
"Người khác dẫn tour cũng thế."
Dư Nam chắc chắn: "Không giống thế."
Người đàn ông không nói gì, lại cúi đầu nhìn Dư Nam, ánh mắt trực tiếp, không hề cảm thấy lỗ mãng, càn rỡ.
Vì lí do công việc, nên làn da cô bị hun thành màu mật, nhưng không phải là đen thui bóng loáng như người ở đây. Da Dư Nam mịn màng, màu mật nhưng đồng đều không loang lổ, giống như một biểu tượng của sự khỏe mạnh.
Trán Dư Nam đầy đặn, tóc đuôi ngựa buộc cao, ngọn tóc không dài, được tết lại gọn gàng.
Nhìn cô xinh đẹp, tràn đầy sức sống.
Người đàn ông nhìn một lúc lâu, mới hỏi: "Là hướng dẫn viên "chui" à?"
Dư Nam uể oải tìm chứng chỉ hướng dẫn viên du lịch, lúc này mới nhớ ra, mấy ngày trước xảy ra xích mích với du khách, trong lúc giận quá mất khôn, cô ra tay đánh họ, bị hiệp hội du lịch cho nghỉ dài hạn, hiện giờ đang chờ mức xử phạt cuối cùng.
Dư Nam gật đầu: "Ờ."
Đối phương nói chuyện với cô như không có việc gì để làm, hình như cũng không có hứng thú gì, tùy tiện nói hai câu xong im bặt, xoay người lên chiếc xe đa dụng đã dừng bên đường từ lâu, nghênh ngang bỏ đi.
* * * * *
Du Tùng vừa ngồi vào chỗ, kìm lòng không đậu lại đưa mắt nhìn, cô gái bên ngoài cửa kính ô tô vẫn ngồi ở vị trí cũ, đầu cúi thấp, lưng hơi khom, không biết đang nghĩ gì.
Tầm mắt hạ xuống, chân Dư Nam đang đặt trên thanh lan can nhỏ, bắp đùi hơi hạ xuống. Từ góc này anh có thể nhìn thấy mông cô, chiếc quần bò bó sát ôm trọn lấy bờ đường cong săn chắc, đầy đặn ấy.
Áo cô rất ngắn, bờ eo thon thả. Tua rua ở vạt áo dưới rủ xuống làn da ở eo, thấp thoáng nhìn thấy dây lưng nhỏ màu đen của chiếc quần bò.
Du Tùng lẳng lặng thu ánh mắt về. Xe tăng tốc độ, hình ảnh mảnh mai xinh đẹp dần được anh ném ra sau đầu.
Xe đa dụng phi nhanh trên đường, phía sau có một chiếc xe đi theo, là xe của Lữ Xương Dân.
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, không qua bao lâu thì điện thoại đổ chuông.
Du Tùng mở mắt nhìn điện thoại, ấn nghe: "Alo?"
Bên kia hỏi: "Anh Du, đã đến chưa?"
"Rồi."
"Lữ Xương Dân sai người đến đón sao?"
"Ờ." Anh trả lời, hỏi lại: "Chuyện bên cậu làm xong chưa?"
"Rồi, em đang ở sân bay, chắc tối sẽ đến Đại Lý."
Du Tùng "ừ" một tiếng, định cúp máy.
Bên kia bỗng dưng hào hứng lên, vội vàng hỏi tiếp: "Nhiều năm không đi tàu hỏa, cảm giác thế nào?"
Du Tùng và Lữ Xương Dân đã từng hợp tác hai lần, nhưng không đáng nói.
Lần này anh đến vì chuyện san đất lần hai, Lữ Xương Dân gặp anh khá gấp gáp, bảo anh trước chạng vạng hôm qua phải có mặt tại đây. Du Tùng cùng với mấy nhân viên nữa đúng lúc đang ở Thành Đô, khi tới sân bay thì đài kiểm soát không lưu gặp vấn đề, cho nên tất cả các chuyến bay đều bị hoãn. Sau một lúc suy nghĩ, anh kêu Trương Thạc đặt mấy vé tàu giường nằm.
Đây cũng là lý do thời gian hẹn giữa anh và Lữ Xương Dân bị muộn một ngày.
Trong khoang giường nằm có đôi vợ chồng và đứa con, đứa bé vừa mới đầy tháng, nửa đêm khóc quấy không dứt, tàu lại chạy chậm rì rì, cả quãng đường xóc nảy, Du Tùng gần như không hề chợp mắt.
Anh xoay cổ, không nhịn được chửi một câu: "Mẹ nó đừng nhắc tới nữa, đến bây giờ đầu tôi vẫn còn đau, eo cũng mỏi nhừ."
Trương Thạc chế nhạo: "Anh đương độ tuổi đẹp đẽ sung sức nhất, sao lại "không chịu được" thế?" Anh ta nhấn mạnh từng chữ mà cười trên nỗi đau người khác: "Tình trạng này của anh, đừng nói là lây từ Lữ Xương Dân đấy nhé."
Du Tùng lạnh lùng hừ một tiếng, thốt ra ba chữ: "Không thể nào."
Đầu bên kia tiếp tục cười, Du Tùng không để ý đến anh ta nữa, trực tiếp cúp máy.
Đi thêm nửa tiếng nữa, xe đa dụng dừng tại khách sạn Đông Lai thị trấn Hải Đông, nhân viên đến giúp mở cửa xe, xách hành lý ra. Đây không phải là lần đầu anh đến đây, quen tay lấy thẻ phòng từ tay lễ tân, cứ thế lên căn phòng ở tầng trên.
Việc đầu tiên anh vào phòng là tắm rửa.
Một lúc sau, Du Tùng để thân trần bước ra ngoài, giữa eo được quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, bó chặt lấy xương hông nhấp nhô, dọc xuống dưới rốn là hàng lông tơ màu đen nhạt, bên trên còn vương mấy giọt nước, ánh mắt thẫm lại che giấu đi ánh sáng trong ấy.
Anh giơ tay vò mái tóc vẫn còn ướt sũng, những sợi tóc ngắn và cứng luồn qua đầu ngón tay, giọt nước vẽ thành một đường cong nhỏ trong không khí, rồi rơi xuống trán, trước ngực, xuống bụng, cuối cùng rơi xuống tấm thảm trải sàn.
Anh rút một điếu từ trong bao thuốc ra, đứng trước cửa sổ châm.
Hồ Nhĩ Hải bên ngoài cửa sổ bình lặng, mặt nước xanh thăm thẳm, một màu xanh không nhìn thấy đáy không xác định được đường chân trời, sóng nước lăn tăn màu bạc rì rầm vỗ nhẹ, dãy núi Thương Sơn phía xa xa ẩn hiện trong làn mây, giống như khoác trên người tấm vải bằng sương mù mỏng, tựa ảo tựa thật.
Anh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn một góc vùng đất rộng lớn, những tòa nhà cao tầng đang thi công với cốt thép, đất cát, phế liệu đứng sừng sững trên mặt đất, tạo nên sự tương phản rõ ràng, nhìn rất hoang sơ, cũng rất tiêu điều.
Du Tùng nhìn một lúc lâu, hút hết điếu thuốc trên đầu ngón tay thì xoay người về.
Anh ngả người nằm trên sô pha, tiện tay bật ti vi, chuyển kênh lung tung, mí mắt dần trĩu xuống, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
* * * * *
Du Tùng bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa dồn dập.
Anh mở choàng mắt, màn đêm đã bao phủ bốn phía.
Du Tùng giật mình, phản ứng đầu tiên là tìm điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ nào. Anh dùng tay vuốt mặt, đứng dậy ra mở cửa.
Trương Thạc bất mãn lẩm bẩm, lén lút nhìn vào trong phòng như tên thần kinh không bình thường: "Đang làm gì thế? Sao lâu vậy?"
Du Tùng không để ý đến anh ta, vừa ngồi xuống vừa nhìn điện thoại, tìm số, gọi đi.
Đối phương vẫn tắt điện thoại.
Trương Thạc hỏi: "Gọi cho ai thế?"
Anh đáp: "Lữ Xương Dân."
"Hẹn lúc mấy giờ?"
"Vẫn chưa liên lạc được."
Chuyện mình sẽ đến muộn một ngày Du Tùng đã nói với anh ta, đối phương tỏ ý thông cảm, đồng thời hỏi số tàu, nói rằng sẽ bảo người tới đón. Nhưng từ sáng sớm nay, điện thoại bên kia vẫn luôn trong tình trạng tắt.
Trương Thạc: "Gã định làm cái trò gì vậy?"
Du Tùng không ừ hử gì cả, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, không biết đang suy nghĩ gì.
Cho đến tám giờ tối, Lữ Xương Dân mới bắt điện thoại, liên tục nói xin lỗi: "Chú em, xin lỗi, công ty bỗng nhiên có một dự án, tôi không thoát thân nổi, giờ tôi đang ở nơi khác, một tuần sau mới về, cậu xem..."
Du Tùng nhanh chóng nói: "Nếu chuyện của giám đốc Lữ cần kíp hơn, khi nào anh làm xong chúng ta sẽ gặp nhau sau."
Trương Thạc có thể nghe không sót câu gì.
Tiếng nhạc đầu bên kia đinh tai nhức óc, tiếng người ồn ào, có giọng nói của một người phụ nữ truyền đến: "Ra ngoài chơi đi anh, đừng nghe điện thoại nữa..."
Vô cùng quyến rũ, vô cùng lả lơi.
Trương Thạc giơ ngón tay thối với Du Tùng.
Bên kia có tiếng cười lớn: "Chú em thoải mái như thế, tôi thích. Thế này đi, khi nào về tôi làm chủ, tiếp đãi cậu chu đáo."
Du Tùng cắn răng, nhưng lại bật cười: "Giám đốc Lữ khách sáo quá rồi."
Nói thêm mấy câu nữa thì cúp điện thoại.
Trương Thạc tức giận: "Cái gã này làm cái mẹ gì thế, muốn dụ chúng ta chơi cùng à?"
Ánh mắt Du Tùng tối sầm: "Dù sao cũng đừng động tới anh ta."
Trương Thạc hỏi: "Anh nói xem, có phải gã đã nhìn thấy điểm gì rồi không?"
Du Tùng cười lạnh lùng: "Mẹ nó làm nhiều chuyện thất đức như vậy, cẩn thận cũng phải thôi. Nhưng chúng ta là người làm ăn, chỉ nói chuyện làm ăn với anh ta, nên không có vấn đề gì lớn."
Trương Thạc cau mày: "Nói thế, không lẽ gã thật sự biết tin tức của Tân Tả?"
Du Tùng trầm ngâm: "Lưu Đại Ba nói người quản lý bên Vân Nam là Lữ Xương Dân, mười bảy năm trôi qua rồi, Tưởng Tân Tả..."
Trương Thạc bạo gan nói: "Nếu cô ấy đã ch.ết thì sao?"
Du Tùng lườm anh ta một cái, Trương Thạc run run.
Một lúc sau, Trương Thạc mới nghe thấy anh nói một câu: "Tóm lại, không quay đầu lại được nữa rồi."
Trương Thạc không nói gì. Anh ta dựa đầu vào sô pha: "Tiếp theo nên làm gì đây?... Một tuần ngồi chơi không, quay về Tế Nam hay Nghi Huyện?"
Du Tùng trả lời câu thứ nhất: "Kế hoạch còn dài, gấp cũng không được."
Anh đặt tay lên đầu gối, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dân cư xung quanh không nhiều, nhà cửa thưa thớt, dãy núi mặt hồ xa xa dường như đang ngủ say, mặt trăng cao cao không thể soi sáng hết màn đêm, chỉ thấy từng lọn sóng bàng bạc.
Trước mắt anh bỗng nhiên hiện ra một bóng hình.
Du Tùng không trả lời câu quay về Tế Nam hay Nghi Huyện, chỉ cười một tiếng, nói: "Ăn cơm trước đã."
Hết chương 1