Chương 8
Mốc dịch
Fei Yang beta
Lên núi còn gọi là có trật tự, nhưng khi xuống núi, có du khách bắt đầu tách đoàn, ai cũng mệt đến mức chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng xuống núi.
Du khách xếp thành một hàng dài bên cạnh cáp treo, có người chen vào xông lên trước, có người quát tháo ầm ĩ, không ai nhường ai.
Người quá nhiều, nên không thể tập hợp đông đủ, Dư Nam lạc mất mọi người.
Buổi sáng trước khi đi cô đã đoán trước được tình huống này, nên không gấp gáp đi tìm họ ngay, trước đó đã có giao hẹn, nếu như lạc nhau thì tập trung ở Thung Lũng Trăng Xanh dưới chân núi, xuống cáp treo là có xe điện đi thẳng đến đó, tuyến đường đơn giản, không thể lạc đường được.
Phía trước phía sau đều là người, Dư Nam và đám đông nhích từng bước về phía trước, thỉnh thoảng có người xô phải cô, cô lại nhường đường cho họ, mất rất lâu mới đi đến cáp treo.
Mỗi buồng cáp treo chỉ chở được có hạn, một buồng đi, lát sau một buồng tới.
Cáp treo di chuyển rất nhanh, khi đến trạm thì chầm chậm hạ thấp, nhưng không dừng lại hẳn, mọi người phải nhanh chóng bước xuống với tốc độ của cáp treo, sau đó nó lại tăng tốc đi lên.
Đi sau Dư Nam là một người rất mập, bước chân của người ấy khá nhanh, cuối cùng thì vượt qua cô, khi vào cửa còn xô vào cô một cái không nặng không nhẹ.
Cáp treo dần tới trước mặt, Dư Nam không kịp đề phòng, không tìm được điểm để chống tay, cô ngã ngửa ra phía sau, chắc mẩm mình sẽ bị ngã sõng soài. Lúc ấy, trong đám đông bỗng nhiên có một bàn tay lớn vươn ra, níu lấy cổ áo kéo cô lên.
Dư Nam quay cuồng, trọng tâm không vững, tấm lưng đập vào tấm kính thủy tinh trong một góc, một giây sau, một lồng ngực mặc áo phông màu đen đè lên trước người cô, cô ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Du Tùng.
Anh đè thấp giọng chế giễu: "Vô dụng."
Dư Nam đứng thẳng dậy, vuốt tóc, bình tĩnh nói: "Cảm ơn."
Nhiệt độ không khí tăng lên, mặt trời cuối cùng cũng ló mặt, ánh nắng chiếu rọi nửa sườn núi. Buồng cáp treo là một không gian kín, cửa sổ rất to, giống như cái lồng hấp ngột ngạt.
Không gian chật chội hơn so với thường ngày, đứng đối diện là hai người có vóc dáng mập mạp, trong đó có người vừa mới đụng phải Dư Nam lúc nãy.
Dư Nam hoàn toàn bị dồn vào một góc, Du Tùng chắn ngang trước mặt cô, hai tay nắm tay vịn. Cáp treo tròng trành, chóp mũi cô chạm phải lồng ngực anh, hông anh không biết cố tình hay vô tình đụng phải eo cô.
Tư thế này... còn mập mờ hơn cả tối qua.
Dư Nam nói: "Anh đổ mồ hôi rồi."
Anh khom người, đè thấp giọng nói bên tai cô: "Tôi hay ra mồ hôi, bác sĩ nói tôi nóng gan dễ nổi giận, cần phải hạ hỏa."
Cô ngẩng đầu, tóc Du Tùng ướt đẫm mồ hôi. Môi hơi tím tái, nhưng lại cong lên.
Khoảng cách giữa hai người không bằng một nắm tay, họ nhìn nhau chằm chằm trong giây lát.
Dư Nam nhắm mắt, lạnh lùng nói: "Khám phải lang băm rồi, có khi thận hư cũng hay đổ mồ hôi."
Du Tùng nhìn cô chòng chọc, ánh mắt bắn ra tia sáng muốn giết người. Cáp treo lắc lư, anh thừa cơ húc mạnh về phía trước một cái, Dư Nam hừ mũi một tiếng.
Anh nói: "Cô còn giỏi hơn cả bác sĩ, nhìn ra được hết bệnh trạng."
Dư Nam nhếch môi không trả lời, một lúc sau, cô móc khăn giấy trong túi quần ra, kiễng chân, đè lên mũi anh.
Anh chảy máu cam...
Dư Nam bật cười thành tiếng, lấy bình oxy cưỡng ép chụp lên mũi anh.
Du Tùng nghiêng đầu né tránh, Dư Nam lại ấn một cái không nặng không nhẹ.
Lần này anh không né nữa.
Dư Nam châm chọc: "Đã bị thế này rồi, cái mồm đừng có chanh chua nữa."
Đã chảy máu cam rồi, cái mồm đừng có chanh chua nữa...
Đã chảy máu cam rồi, lại còn không phải là thận hư à...
Trong buồng cáp treo không có góc ch.ết, bốn phía đều là cửa kính chạm đất, mọi người lơ lửng giữa không trung, tầm mắt bao la, lọt vào mắt là màu xanh cây cối.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, khúc xạ qua cửa kính thành yếu hơn, từng tia sáng dịu dàng chiếu vào.
Hai tay anh nắm tay vịn, cô giúp anh giữ bình oxy. Anh khom lưng, cô thẳng eo. Anh cúi đầu, cô ngẩng đầu. Cáp treo đung đưa, cơ thể họ chạm nhẹ vào nhau, bị dồn vào một góc nhỏ, trên người tràn ngập ánh mặt trời.
Một giây phút nào đấy, Du Tùng nhìn chăm chú vào đôi mắt ướt át của cô, kỳ lạ thay, ánh mắt khi cô ngước lên thật quen thuộc...
* * * * *
Ra khỏi buồng cáp treo, mặt Du Tùng tối sầm, hai người một trước một sau, anh đi trước, cô đi sau.
Đi xe điện vẫn cần phải xếp hàng, lần này bọn họ không ngồi gần nhau.
Đến Thung Lũng Trăng Xanh, Dư Nam lấy điện thoại gọi cho Chương Khải Tuệ, Chương Khải Tuệ đã nhìn thấy bọn họ, nhảy nhót vẫy tay từ rất xa.
Gọi cho Trương Thạc, anh ta vẫn đang khốn đốn trên núi chưa xuống được.
Du Tùng tìm nhà vệ sinh hút thuốc lá, Chương Khải Tuệ nhỏ giọng hỏi cô: "Anh Du làm sao vậy ạ? Nhìn có vẻ không hào hứng lắm."
Dư Nam quay đầu nhìn bóng lưng của anh, cười một cái, rất muốn nói "Anh ta bị thận hư" nhưng nhịn lại, cuối cùng trả lời: "Anh ta bị phản ứng cao nguyên."
Chương Khải Tuệ "À" một tiếng, chỉ tay về Thung Lũng Trăng Xanh phía sau: "Vừa nãy em nghe hướng dẫn viên khác nói, phải rửa tay bằng nước ở đây, rửa một lần thăng quan tiến chức, rửa hai lần vận may phát tài, rửa ba lần hoa đào nở rộ (chỉ tình yêu trai gái)... có đúng không ạ?"
Dư Nam cười cười: "Em rửa chưa?"
Chương Khải Tuệ hồn nhiên cười: "Rồi ạ."
Dư Nam nói: "Tin đi, thật đấy."
Bình thường cô sẽ không nói mấy lời như vậy với du khách. Mấy câu về rửa tay ở đây đều do công ty du lịch bịa đặt ra hết.
Ngược lại, người rửa tay nhiều, nước sông sẽ bị ô nhiễm.
Dư Nam nhìn Thung Lũng Trăng Xanh.
Ánh nắng giữa trưa tươi đẹp, nhìn từ xa có thể thấy màu xanh lam của hồ nước, nhìn gần mới thấy nước hồ trong veo. Hồ hình giống trăng non, được những cây cổ thụ cao vút trời bao xung quanh, khảm dưới chân núi tuyết Ngọc Long, giống như hố ngọc bích xa xưa lấp lánh rực rỡ.
Dư Nam nói: "Trong truyền thuyết, sau khi Hằng Nga về cung trăng, tương tư Hậu Nghệ thành bệnh, lén lút xuống trần gian tìm chồng. Hằng Nga tìm kiếm đến bờ sông Lệ Giang dưới chân núi tuyết Ngọc Long, thì bị hấp dẫn bởi phong cảnh nơi đây, thầm nghĩ mình bơ vơ không nơi nương tựa, chồng không biết đang ở phương nào. Cả ngày nàng lấy nước mắt rửa mặt, nước mắt càng ngày càng tích tụ nhiều, hóa thành nước hồ xanh thẳm lạnh lẽo, cho nên nơi này được gọi là Thung Lũng Trăng Xanh."
Chương Khải Tuệ hỏi: "Vậy cuối cùng họ có gặp nhau không?"
Dư Nam bật cười: "Hậu Nghệ đã ch.ết từ lâu rồi, nàng ta không biết mà thôi."
Cô nàng cắn môi, tâm trạng dường như bị ảnh hưởng bởi câu chuyện, Dư Nam không muốn cô hiểu lầm, đành phải nói: "Thật ra bởi vì trong nước chứa ion canxi và ion đồng, nên có màu xanh lam, hình dáng lại giống mặt trăng, vì vậy mới gọi là "Thung Lũng Trăng Xanh"."
Hai người đang nói chuyện, Trương Thạc cuối cùng cũng bắt kịp được đoàn, anh ta mồ hôi mồ kê nhễ nhại, xách áo khoác và bình oxy, la mắng phàn nàn: "Mẹ nó ở đây quá đông, đông như không cần tiền, suýt nữa chèn ch.ết ông đây... anh Du đâu?"
Dư Nam nhìn về phía nhà vệ sinh, Du Tùng đang từ phía bên ấy đi về đây, mấy sợi tóc trước trán còn lấm tấm nước, anh vừa rửa mặt bằng nước lạnh.
Lão Hồ đưa bọn họ về đến thành cổ đã là bốn giờ chiều, mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi rồi ra ngoài ăn cơm.
Cho đến lúc xuống xe Du Tùng không hề nói với Dư Nam câu nào.
Dư Nam lườm anh ta một cái, bụng dạ hẹp hòi.
* * * * *
Du Tùng có vóc người cao to cường tráng, cao lớn nhưng không hề có vẻ nghiêm túc, sau khi về ngủ luôn một giấc mới có tinh thần trở lại, chỉ có điều sắc môi vẫn hơi thâm.
Khi họ đi ăn cơm, trời đã hoàn toàn tối đen.
Bữa tối vẫn giải quyết ở quán cơm hôm qua, nhưng gọi sáu món khác.
Hôm nay là tối cuối cùng ở Lệ Giang, sáng mai họ sẽ khởi hành đến hồ Lô Cô, Chương Khải Tuệ ăn xong rất nhanh, kéo Thạch Minh đi mua đặc sản địa phương.
Trương Thạc cũng vỗ mông: "Tôi đi dạo một lát."
Dư Nam vẫn chưa ăn xong, "Đi đâu?"
Trương Thạc nói: "Hôm qua đi qua một pub ( ) khá yên tĩnh, thoạt nhìn cũng được, tôi đến đó ngồi một lúc."
Dư Nam vội vàng và hai miếng: "Cùng đi đi." Cô đứng lên: "Anh đi không?"
Du Tùng hút thuốc, không trả lời.
Dư Nam vỗ tay: "Anh ta không đi, chúng ta đi."
Gáy Trương Thạc tê rần, tim cũng đập thình thịch, hấp tấp cúi đầu nhìn Du Tùng.
Du Tùng không nhúc nhích.
Trương Thạc bị Dư Nam kéo ra ngoài: "Đi thôi."
Hai người đi đến cửa.
"Chờ đã." Người nào đó nói.
Dư Nam âm thầm nhếch môi, Du Tùng dụi tắt thuốc, đi vượt qua bọn họ.
Pub Trương Thạc nhắc đến nằm ở con đường chuyên kinh doanh quán bar, mặt tiền không lớn, yên tĩnh trong chốn náo nhiệt, bên trong được trang trí bằng vải nhuộm của người dân tộc và những miếng gỗ cầu phúc ( ), một mặt tường chép một phần kinh Đông Ba ( ), mang đậm phong cách dân tộc Nạp Tây ( ). Pub mang một cái tên rất mê hoặc lòng người, "Khoái Hoạt".
Họ ngồi trước quầy bar, ông chủ hơn ba mươi tuổi, đi tới niềm nở chào hỏi Dư Nam. Cô rướn người về phía trước, hai người chụm đầu thì thầm bên tai gì đó, cử chỉ ngả ngớn.
Du Tùng liếc mắt.
Anh nhớ lần trước Trương Thạc đã nói, người phụ nữ này không bình thường.
Cô có thể thân thiết với người khác, nhưng vẫn khiến đối phương cảm thấy xa lạ. Rõ ràng là đang cười đấy, nhưng sự trong trẻo bình tĩnh trong đôi mắt sắp kết thành băng.
Cô có thể nói cười vui vẻ như đàn ông, một giây sau khuôn mặt có thể biến thành không biểu cảm. Đôi mắt đó rất biết cách quyến rũ, nhưng bản thân lúc nào cũng tỉnh táo.
Anh nghĩ cô giống ngọn cỏ, đạp không nát, dùng tay sờ còn bị đâm.
Du Tùng cười hừ, cảm thấy thú vị.
Dư Nam và ông chủ cười đùa mấy câu, rồi ngồi xuống.
Ngồi bên cạnh là Du Tùng, cô nói: "Muốn uống gì, hôm nay tôi mời." Cô không quên, anh vẫn là du khách của cô.
Du Tùng lấy thuốc ra châm, hít mấy hơi, mới nói: "Quen à?"
Dư Nam giải thích ngắn gọn: "Trước đây từng đưa khách tới đây."
"Hoa hồng được nhiều không?"
Dư Nam suy nghĩ trong phút chốc: "Cũng được."
Du Tùng lại hỏi: "Hôm nay cũng được à?"
Anh không chờ cô trả lời, trực tiếp nói: "Cho tôi bia."
Dư Nam kéo khóe môi: "Chỉ bia thôi à?"
Du Tùng vuốt tóc về phía sau, cười nói: "Nếu không thì "Nhị Oa Đầu"?" ( )
Dư Nam lười cười, hỏi luôn Trương Thạc ngồi cạnh anh: "Trương Thạc, anh uống gì?"
Trương Thạc nhe hàm răng trắng, gật gù đắc ý: "Tôi cũng không cần mấy thứ sặc sỡ đó, rượu đi."
Dư Nam vẫy tay với bartender, "... Một két bia Budweiser, Black Label chỉ cho đá."
Chợt nghĩ tới điều gì, hỏi Du Tùng: "Thường uống ấm hay uống lạnh?"
"Uống lạnh."
Dư Nam nhìn bartender, nhắc lại: "Uống lạnh."
Bia rượu họ gọi nhanh chóng được đưa lên, bartender cũng đặt một đĩa hoa quả xuống, nói ông chủ mời.
Dư Nam cười nói: "Thay tôi cảm ơn anh Khâu."
"Được." Bartender cười ha ha: "Chị Dư cứ chơi nhé, có gì thì gọi em."
Dư Nam xua tay, lấy một miếng dưa hấu trong đĩa lên ăn, đã ướp lạnh, rất đã.
Pub rất yên tĩnh, đôi nam nữ bàn bên cạnh thủ thỉ nói chuyện, trong phòng đang bật một bài hát tiếng Anh cũ kỹ.
Knocking on the triad (Gõ vào cái kẻng)
A boat that makes for rain. (Con thuyền xây nên để đi trong gió mưa.)
A briar grows in twain with rose. (Cây tùng dương nở cùng lúc với loài hoa hồng)
Come to rid... ( ) (Cũng héo tàn...)
Giọng hát buồn bã, tiếng nước róc rách.
Trước mặt Dư Nam có thêm một chai bia.
Cô ăn dưa hấu, khóe môi vẫn còn dính chút nước dưa, chảy xuống hõm vai nhỏ bé, muốn rơi mà không xuống được.
Cô rũ mắt, Du Tùng nhìn chằm chằm vào khóe môi cô, cũng cầm miếng dưa hấu nhét vào miệng, nói: "Mở đi."
"Anh không biết mở à?"
"Không có đồ mở."
Dư Nam đặt chân lên thanh ngang dưới chân ghế cao, nửa nằm sấp trên quầy bar, trước mặt có thêm đồ mở nắp.
Eo lõm xuống, thon thả, để lộ một mảng trắng nõn, tua rua rủ xuống hai bên. Lúc này Du Tùng mới nhìn rõ, cái khuyên trên rốn cô hình con cá màu xanh, đung đưa theo mỗi lần cô cử động.
Anh quét mắt từ bờ mông vểnh của cô lên, nhận cái mở chai, tự mình mở.
Du Tùng uống bia như uống nước, uống hết một chai, lại lấy một chai trong thùng đá, uống đã rồi tiết tấu mới chậm lại.
Du Tùng bỗng hỏi: "Quê cô ở đâu?"
Dư Nam xoay chiếc cốc trong tay, ánh mắt rơi xuống mặt bàn: "Vân Nam."
"Chỗ nào Vân Nam?"
"Xã Bản Kiều."
Xã Bản Kiều. Ngày ấy anh cũng tìm trên điện thoại.
"Biết huyện Nghi không?"
Dư Nam hỏi: "Chưa từng nghe thấy. Quê anh à?"
"Công ty tôi ở đó, quê tôi ở Tế Nam."
"Ừm."
Du Tùng quay đầu nhìn cô một lúc: "Đã từng đến Tế Nam chưa?"
Xung quanh rất tĩnh lặng, bên tai là tiếng giọng ca nữ được vặn volume max:
Please take me home my long to leave. (Xin em hãy dẫn anh về nhà, anh muốn bỏ nơi này đi từ lâu)
Forever at your feet. ( ) (Để mãi mãi quỳ dưới chân em.)
Dư Nam chìm chằm chằm cái cốc, trong chất lỏng màu hổ phách, bọt khí không ngừng bay lên. Cô khựng lại, sau đó quay đầu nhìn anh: "Chưa từng."
"Có phải chúng ta đã..."
Du Tùng định hỏi, thì tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Là điện thoại của Dư Nam.
Cô nghe máy, là Chương Khải Tuệ gọi.
Hết chương 8