Chương 22
"Sao đây, em đã khỏe nhiều chưa?" Matt tới thăm Ariel với bó hoa hồng đỏ thắm trên tay. Nhìn thấy Matt, Ariel ngồi dậy
"Em đã khỏe nhiều rồi, anh kô cần tới thăm em sớm như vậy." Matt trao bó hoa cho Ariel tươi cười
"Anh tiện đường đi làm luôn cho nên ghé thăm em mà thôi."
Chợt Joseph đi vào cùng với Lisa, trước khi bước vào phòng anh nói nhỏ với cô em gái bướng bỉnh
"Đi thăm chị dâu mà sao em kô được vui vậy?"
Lisa bực tức trả lời "Nếu kô phải mẹ ép em đi, thì còn lâu em mới tới đây."
Joseph lắc đầu chịu thua sự ngoan cố của cô "Nhớ 1 lát đừng có nói bậy bạ đó nha."
2 ngừi bước vào trong thì gặp Matt định chào tạm biệt Ariel ra về.
"Kô ngờ anh lại tới đây sớm như vậy." Joseph nhìn Matt nói. Còn Matt thì mỉm cười lạnh lùng
"Phải, tôi ghé ngang thăm Ariel trước lúc đi làm mà thôi. Tôi phải đi đây." Anh gật đầu chào tạm biệt Joseph và Lisa. Trong lúc này Lisa như bị điện giật cứ đứng yên tại chỗ nhìn Matt cho tới khi anh đi thật xa. "Trên đời sao lại có ngừi bảnh trai như vậy chứ?"
Joseph cầm bình cháo tới bên cạnh giường của Ariel "Mẹ anh có nấu cháo cho em đây."
"Thôi, em kô ăn đâu. Em ghét ăn cháo lắm."
Joseph àh lên 1 tiếng rõ to, tới bây giờ anh mới biết đuợc khẩu vị của Ariel "Nếu em kô ăn thì làm sao có sức khỏe được chứ. Thật ra cháo cũng ngon lém, cái gì cũng phải thử 1 lần mới biết được chứ đừng chỉ nhìn bề ngoài kô thôi."
Lisa thấy Joseph đang dỗ ngọt Ariel ăn cháo thì cảm thấy bực bội cô lên tiếng "Nếu cổ đã kô thích ăn thì thôi sao anh lại phải tốn công để mà năn nỉ chứ?"
Ariel cảm thấy lạ tại sao Lisa lúc nào cũng châm chích cô hết, luôn luôn để mặt hầm hầm mỗi khi nhìn thấy Ariel. Joseph kô muốn Ariel khó xử nên quay sang nhìn Lisa nhỏ nhẹ nói
"Em àh, em đã tới giờ đi học rồi kìa, mau đi đi, kô thôi lại bị trễ nữa đó."
Lisa nhìn đồng hồ đeo tay "Thôi ch.ết, em sắp trễ thật rồi, vậy em đi trước đây."
Cô chạy ào ra khỏi phòng bệnh mà kô kịp nói lời tạm biệt, Joseph lại quay về cái màn vừa năn nỉ vừa dụ dỗ "Thôi được rồi, em ăn cháo đi, nghĩ tình mẹ của anh đã nấu cả tiếng đồng hồ hay là nghĩ tình của anh đã mang tới đây cho em cũng đuợc."
Nghe Joseph nhắc tới bà Trịnh, Ariel cảm thấy có lỗi với bà ấy, làm dâu chưa được bao lâu mà bây giờ phải bắt mẹ chồng lo lắng cho cô khiến cô áy náy vô cùng. Cô cầm chén cháo lên, nhắm mắt lại ráng ăn hết muỗng đầu tiên. Joseph nhăn mặt
"Thiệt tình, ăn cháo mà giống như là bị tr.a tấn vậy đó."
Thật kỳ lạ kô hiểu sao sau khi ăn xong muỗng đầu tiên rồi, Ariel lại muốn ăn tiếp, thế là cái bình cháo nóng đã kô bị lãng phí. Cô đặt cái chén xuống bàn. Joseph vui vẻ nhìn cô
"Anh đã nói mà nhất định em sẽ thích."
Ariel gật gù "Anh nói đúng lắm.Thật ra ăn cháo cũng giống như làm ngừi thôi, em phải thử những cái mởi mẻ biết đâu sẽ có 1 thứ thích hợp thì sao, đừng chỉ biết nhìn về quá."
Joseph ngơ ngác nhìn cô phì cười "Chỉ là ăn cháo mà sao em lại có những lập luận tinh tế vậy. Em đang nói mình đó àh?"
"Có thể lắm." Rồi nhìn Joseph bằng ánh mắt trìu mến, cô phát hiện hôm nay ngừi chồng hờ của cô sao mà dễ thương đến thế này.
Tại công ty A&D.
"Xin lỗi tôi tới trễ." Joseph bước vào phòng họp thì nhìn thấy mọi ngừi đã có mặt đông đủ hết rồi, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Bi thì bất chợt nhận ra ngừi chủ trì buổi họp hôm nay kô chỉ có 1 mình giám đốc Dean mà bên cạnh anh còn có 1 cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp nữa.
"Anh có biết bây giờ là mấy giờ hay kô mà lại tới trễ trong ngày họp vậy?"
Joseph vội lên tiếng minh oan "Tôi đã cố gắng đi sớm nhưng bởi vì kẹt xe cho nên mới..."
"Kô cần giải thích, có lỗi thì phải nhận, anh chờ nhận thư cảnh cáo đi." Cả phòng họp im thin thít nhìn ngừi nữ giám đốc mới bằng ánh mắt sợ hãi.
"Thôi được, chúng ta bắt đầu họp đi. Tôi tên là Michelle, giám đốc củabộ môn thiết kế cùng với Dean, mong là từ nay chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Suốt buổi họp hôm đó, Michelle kô ngừng đưa ra các câu hỏi về chế tác công ty, khiến mọi ngừi 1 phen lận đận vì phải trả lời trước bà giám đốc khó tính này.
Sau 2 tiếng đồng hồ chịu cực hình cuối cùng mọi ngừi cũng có thể thoát nạn.
Bi thở hắt ra nói nhỏ với Joseph khi 2 ngừi bước ra khỏi phòng họp "Có cô ta ở đây công ty mình từ nay đừng hòng yên ổn."
Joseph bực tức than vãn "Chỉ tới trễ có chút xíu mà đã bị nhận thư cảnh cáo, hỏi có tức kô chứ?"
Dean tình cờ nghe lóm được câu chuyện của Bi và Joseph nên đi tới vỗ vai 2 anh.
"Cô ấy đang bực mình vì vụ chúng ta thua cho bên Lam Sơn để phía bên đó dành được mối làm ăn."
"Joseph àh, lần này anh tiêu rồi, thế nào cũng trở thành mục tiêu của ngừi đàn bà ác độc đó, ai biểu anh là thiết kế sư mà kô thuyết phục được khách hàng chứ."
"Đâu phải là lỗi của tôi đâu, bên kia ra tay nhanh hơn mình đã đi thương thuyết đuợc cái mối đó chứ có liên quan gì tới tôi chứ. Chẳng lẽ vì vậy mà đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu tôi àh?" Joseph cãi lại.
"Đừng nóng mà, tôi cứ tưởng tôi đã là ngừi khó khăn nhất ở đây rồi, kô ngờ bây giờ đã gặp đuợc đối thủ. Chúc anh may mắn ráng mà vượt qua nhé, tôi sẽ ủng hộ tinh thần cho anh hết mình." Bi cuời châm chọc nhìn Joseph.