Chương 37

Ch.16
Kính coong.... Matt đang nằm trong nhà thì chợt nghe có tiếng chuông cửa nên anh lồm cồm ngồi dậy, từ từ đi ra phía cửa. Anh vô cùng bất ngờ khi nhận ra ngừi đó chính là Joe. Anh uể oải nói.
"Sao cô biết nhà của tôi mà tới kiếm vậy?"


Nhìn gương mặt xanh xao hốc hác của Matt thật khiến Joe cảm thấy nhói nhói ở trong lòng.
"Àh kô, lúc nãy tôi tới kiếm anh ở công ty nhưng cô thư ký nói là anh đang nghỉ bệnh nên tôi xin cô ấy địa chỉ nhà anh."
Matt gật đầu "Có chuyện gì mà kiếm tôi gấp vậy?"


"Ba của tôi nói là muốn sửa đổi về thiết kế của trường học 1 chút cho nên kêu tôi tới kiếm anh."
Matt ngạc nhiên nhìn Joe "Ba của cô?"


Joe quên là Matt vẫn chưa biết được quan hệ của cô và hiệu trưởng của trường nên vội vàng giải thích "Thật ra hiệu trưởng trường đó chính là ba của tôi. Nè, bộ anh tính để cho khách đứng ngoài đây nói chuyện luôn hay sao vậy?"


Nghe Joe nhắc nhở như thế Matt liền nhích ngừi sang 1 bên mời Joe vào nhà anh ngồi. Bỗng nhiên Joe đi tới gần Matt đưa tay sờ lên trán anh


"Anh bị sốt rồi, đã uống thuốc chưa? Thôi kô được anh cứ nghỉ ngơi đi để tôi đi mua thuốc cho, sẵn tiện nấu cái gì đó cho anh ăn. Hôm nay tôi làm ngừi tốt 1 bữa, được rồi anh nằm nghỉ đi."


available on google playdownload on app store


Vì quá mệt mỏi nên Matt kô còn hơi sức đâu mà tranh cãi với Joe nữa, anh để mặc cho cô muốn làm gì thì làm, còn mình thì leo lên giường nằm cuộn tròn trong cái chăn. Matt lên tiếng nói với Joe mà giống như là đang tự nói với mình vậy:
"Nếu bây giờ được ăn bánh mì thơm thì còn gì bằng."


Nói xong anh nhắm mắt chìm vào giấc ngủ lúc nào kô hay. Thừa lúc Matt ngủ, Joe mở cửa đi ra ngoài. Cô đi tới tiệm bánh mì ngọt mà anh thích ăn để mua bánh mì cho anh. Nhưng khi tới nơi thì tiệm đã đóng cửa rồi.


"Ủa, sao kỳ vậy, hôm nay đâu phải là ngày lễ gì tại sao ông chủ lại đóng cửa tiệm là thế nào?"
Rồi cô đọc thông báo dán trên tiệm ghi là "Vì ông chủ hiện đang có việc nhà cho nên tạm nghỉ bán 2 ngày."


Joe bực mình cằn nhằn "Sao lại chọn lúc này để mà nghỉ vậy chứ?" Rồi cô nhìn thấy ông chủ bán sạp báo bên cạnh tiệm bánh mì nên liền chạy sang hỏi thăm.
"Ông có biết địa chỉ nhà của ông chủ tiệm kế bên hay kô, nếu ông có thì hãy cho cháu biết."
"Cô kiếm ông ấy có chuyện gì vậy?"


Joe mỉm cười "Dạ, tại bạn của cháu bị bệnh muốn ăn bánh mì do ông ta làm nhưng kô ngờ hôm nay tiệm lại đóng cửa."


Ông chủ sạp báo cười vui vẻ "Thấy cô khẩn trương như vậy chắc ngừi bạn này đối với cô quan trọng lắm. Thôi được tôi cho cô địa chỉ nhà ông ta, đây là ngoại lệ cô đừng cho ngừi khác biết nhé."
Joe gật đầu "Cám ơn ông nhiều lắm."


Vừa cầm tờ giấy có ghi địa chỉ của ông chủ tiệm bánh mì xong Joe lập tức đón taxi đi tìm ông ta. Thật xui xẻo cho cô là nơi mà cô muốn kiếm lại nằm trong 1 con hẻm nhỏ xe kô vào tới được. Kô còn cách nào khác cô đành lội bộ đi vào trong. Khó khăn lắm cô mới kiếm được nhà của ông bác bán bánh mì. Đó là 1 căn nhà trung bình kô rộng lắm, bên ngoài là đuợc bao bọc bằng 1 cái hàng rào màu xám. Cô đứng trước cổng gọi lớn


"Có ai ở nhà kô?"
1 lúc sau thì 1 ngừi đàn ông trạc tuổi 50 từ ở trong bước ra, ông nhìn Joe chăm chăm.
"Cô muốn kiếm ai?"
Joe lễ phép chào "Cháu.. cháu có 1 ngừi bạn đang bị bệnh, anh ấy muốn ăn bánh mì do bác làm nên cháu muốn làm phiền bác kô biết bác có thể giúp cháu hay kô?"


"Xin lỗi, nhà tôi có việc tôi đã dán thông báo là tạm thời đóng cửa rồi, cô hãy về đi."
Joe vấn típ tục nài nỉ "Ông hãy làm ơn giúp đỡ dùm, nếu ông cần cháu làm gì cháu sẽ hết lòng làm cho ông, chỉ xin ông lần này thôi."


Thấy guơng mặt đáng thuơng của Joe, ông Ngô- tên ông chủ tiệm bánh cũng kô đành lòng, nhưng ông vẫn giữ guơng mặt lạnh lùng quay sang nhìn Joe "Hãy đi mua cho tôi 1 bịch bột và 1 trái thơm đi, nhớ là phài nhanh đó nha."


Biết là ông Ngô đã chịu giúp mình nên Joe lập tức làm theo lời ông nói. Vì lạ đường nên cô phải mất 1 khoảng thời gian mới tìm ra đuợc 1 siêu thị ở gần đó, khi vào trong loay hoay mãi Joe mới có thể tìm được đồ mà mình muốn kiếm.


"Thôi ch.ết, mình kô biết mua loại bột nào mới đúng nữa, lúc nãy gấp quá lại quên hỏi ông lão rồi. Thôi đành mua đại vậy, mong là mua đúng."


Tính tiền xong Joe vội vã rời khỏi tiệm, nhưng thật xui xẻo bên ngoài trời lại đang mưa tầm tả mà cô lại kô có mang theo dù, thế là cô quyết định chạy bộ về nhà ông Ngô mặc cho thời nước mưa thấm vào người.


"Cháu... cháu đã mua đồ mà ông căn dặn rồi đây." Joe cầm cái bịch sũng nước bên trong có đựng bịch bột và trái thơm.






Truyện liên quan