Chương 30: Cuộc điện thoại mờ ám...
Bảo My không bước ra khỏi nhà...
"Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng". Có lẽ ai nhìn vào cũng nói, Bảo My rõ ràng là người sai, chen chân vào hạnh phúc của người ta, khi bị đánh lại im lặng, cố tỏ ra là mình bị hại. Còn nhớ ngày đó, khi bị Ngọc Sương lôi ra ngoài, cô không phản kháng, không làm gì cả, mặc cho người phụ nữ được cho là bị cướp bạn trai kia muốn chửi muốn đánh thì tùy...
**
"Anh Hiếu!" Đáp trả lại là tiếng gầm giận dữ: "Mày còn gọi tao là anh được à?" và một cú đấm lên mặt Duy Thiên: " Tại sao? Mày như vậy là ý gì? Em gái tao làm gì có lỗi với mày sao?" Hồ Quang Hiếu điên tiết đánh chửi. Ngược lại, Duy Thiên không hề phản kháng, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, lau vết máu ở miệng: "Anh! Trong chăn mới biết chăn có rận...". Duy Thiên chưa nói hết câu đã bị Hồ Quang Hiếu giáng cho một cú đấm nữa: "Mày làm như tao ngu văn lắm ý! Ý mày là sao hả?"
"Hiếu!" Một giọng nói lo lắng vang lên rồi tiếng bước chân vội vã ngày một gần. "Khả Khả! Hôm nay anh nhất định phải đánh ch.ết thằng khốn này!" Hồ Quang Hiếu không thể nguôi giận, khẽ nhìn Khả Ngân dịu dàng rồi ánh mắt lại hung tợn. "Đứng như vậy mà! Có gì thì từ từ nói được không? Sao các anh cứ phải dùng nắm đấm mới được chứ?" Vừa nói Khả Ngân vừa nắm lấy nắm đấm của Hồ Quang Hiếu, khẽ xoa rồi hỏi: "Đau không?" Giọng nói đầy xót xa. Hồ Quang Hiếu ngưng động tác, quay sang vuốt má Khả Ngân: "Không sao! Em về đi!" Khả Ngân định lên tiếng thì bên đối diện đã chen ngang: "Hai người đó! Anh Hiếu! Anh tới đây đánh em hay tới để show ân ái vậy hả? Mệt ch.ết đi được!" Hiếm khi Duy Thiên có hứng đùa nhưng quả thực nhìn cảnh này anh không chịu được, người anh yêu cũng chính là em gái, là bạn thân của hai nhân vật nam nữ chính phía trước kia kìa, sao mà ngứa mắt thế nhể?
Hồ Quang Hiếu định xông lên thì bị Khả Ngâ giữ lại: "Hoàng Duy Thiên! Tôi không biết tại sao anh lại làm như vậy nhưng... tốt nhất anh nên ngoan ngoãn một chút, đừng có tới làm phiền My My! Chuyện anh tổn thương cậu ấy lúc trước còn chưa đủ sao? Tôi không nghĩ anh lại ích kỷ như vậy! Anh hãy về nhà đóng cửa ngẫm lại đi!" Nói rồi kéo Hồ Quang Hiếu đi, anh biết Thiên không hề ngu ngốc: "Hiếm khi em hiểu chuyện như vậy!"
"Ý cô là gì chứ? Lâm Hà Khả Ngân!" Duy Thiên đứng ngây như phỗng tại chỗ, anh từng làm tổn thương cô! Thật sao?...
**
Khả Ngân gối đầu lên chân Hồ Quang Hiếu, yên lặng nhắm mắt, thỉnh thoảng lại khẽ liếc nhìn chiếc laptop đang hoạt động trên bàn.
"Cốc cốc!"
"Vào đi!" Giọng nói lạnh lùng, nghiêm nghị vang lên. Khả Ngân khẽ đẩy cửa, nhẹ nhàng bước tới trước mặt anh. "Có chuyện gì?" Hồ Quang Hiếu không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán vào tài liệu. Một lát sau không thấy người đối diện nói gì, anh lại lên tiếng, ý đuổi: "Không có gì thì đừng làm phiền tôi làm việc... Ra ngoài đi! Thư ký..."
"Aayya... Người ta nhớ anh mới tới mà! Còn chu đáo chuẩn bị cả cơm cho anh... Vậy mà..." Chưa để Hồ Quang Hiếu nói hết câu, Khả Ngân đã khẽ tới phía sau anh, ôm chặt lấy cổ anh rồi lại có ý buông ra: "Thôi vậy... em đành về vậy!" Chưa kịp hành động đã bị người đàn ông kéo vào lòng, yên vị trên đùi anh. "Sao không gọi cho anh?" Tài liệu đã bị ném qua một bên, người đẹp quan trọng hơn...
"Muốn anh bất ngờ mà!" Khả Ngân chu môi, hôn chụt vào má anh.
"Đợi chút! Anh đi lấy nước." Hồ Quang Hiếu vừa đứng lên. Khả Ngân ngồi nhìn anh rồi vô tình chạm vào điện thoại để trên mặt anh. Vẻ mặt tinh nghịch, lém lỉnh cầm điện thoại lên, kéo vào nhật ký, đập vào mắt cô là cái tên "Khả Khả", tần suất nhiều nhất. Đang định làm ầm lên thì phát hiện số điện thoại của cái tên này không thể quen hơn được nữa.
"Sao vậy?" Thấy cô cầm điện thoại của mình đến thất thần, anh khẽ hỏi. "Khả Khả... cái tên này... em thích!" Khả Ngân nghe anh gọi liền nhảy bổ vào lòng anh, dâng hiến đôi môi ngọt ngào cho anh.
"Khả Khả!" Tiếng gọi của Hồ Quang Hiếu làm Khả Ngân bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, trở lại với thực tại. "Dạ!"
"Em thấy chuyện của Thiên và My thế nào?" "Em nghĩ... họ là nhân vật chính thì nên để họ tự giải quyết. Em cho rằng nếu chính chuyện của mình còn không giải quyết được thì làm sao có thể quan tới người khác được." Khả Ngân trầm tư suy nghĩ. Hồ Quang Hiếu thoáng nhìn rồi trêu chọc cô: "Có vẻ như... ở bên anh lâu nên tăng level rồi hả?" "Anh này! Kì quá à! Em thông minh chứ bộ... đừng có mà coi thường à nha..." Khả Ngân ngồi dậy, tay vô thức vẽ loạn trên ngực Hồ Quang Hiếu. Bàn tay không yên phận đó lập tức bị nắm lấy: "Định quyến rũ anh hả?" Đôi môi lập tức bị chiếm lấy...
Trên chiếc sofa, ngay trong phòng khách là một màn tình ái, nóng bỏng...
**
"Cô Lưu! Tôi đã cho người điều tra. Không hề phát hiện ai tên Hà Huyền Bảo My ch.ết ở thác Niagara cả! Có phải là nhầm lẫn gì không?" Cuộc điện thoại lúc nãy vẫn cứ lưu mãi trong trí não Duy Thiên.
Hôm nay, Ngọc Sương tới tìm Duy Thiên, nói là bố mẹ cô ấy muốn gặp anh. Tới lúc về lại vô tình bỏ quên điện thoại. Cô mới đi vài phút đã có người gọi điện tới, anh nghe giùm nhưng lời nói bên kia khiến anh bàng hoàng... Bảo My sao lại ch.ết? Có phải là trùng tên không? Tại sao Ngọc Sương... trong đầu anh là một mớ hỗn độn."