Chương 40: Hồ Ly tinh hại người!
Tiếng bước chân dồn dập, tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà vô cùng chói tai...
"Chát!" Một cái tát bất ngờ giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Bảo My khiến cô mở to mắt nhìn lên.
"Phu nhân!" Hồ Quang Hiếu nhanh chóng đẩy Hoàng Tú Linh ra, ôm Bảo My vào lòng bảo vệ. "Hồ Quang Hiếu! Tôi không biết cậu dạy dỗ em gái cậu như thế nào? Nhưng cô ta đúng là hồ ly tinh hại người mà! Cũng bởi vì cô ta mà con dâu tôi sảy thai rồi bây giờ con trai tôi cũng nằm viện, còn không biết sống ch.ết thế nào! Cậu..." Hoàng Tú Linh không giữ nổi bình tĩnh, xông lên mắng chửi hai người.
"Bà bình tĩnh!" Park Dong Guk muốn lên ngăn vợ mình lại nhưng bà lại không chịu dừng lại. Khả Ngân đứng trông một màn này thì không thể chịu nổi, nhìn Bảo My đứng khóc lóc, máu cô lại sôi lên: "Bà Park? Bà đừng có cái kiểu muốn làm gì thì làm! Bà mắng cậu ấy là hại gia đình bà sao? Bà với chồng bà nên xem lại đi! Thử cố nhớ lại xem chuyện tình yêu lãng mạn, tươi đẹp của các người đã để lại hậu quả gì?" Khả Ngân vừa nói vừa quan sát sắc mặt hai người đối diện, mặt ông Park Dong Guk đã bắt đầu tái mét, còn bà Hoàng Tú Linh trừng mắt lên nhìn cô, Khả Ngân vốn từ nhỏ trời không sợ, đất không sợ, không lẽ lại sợ ánh mắt này, cô cũng không vừa lập tức trừng lại: "Hai người dám làm không dám nhận sao? Bà không dám thừa nhận bản thân đã chia rẽ hai người họ sao? Còn ông? Ông không dám thừa nhận ông đã bỏ rơi mẹ con họ sao? Nói đi! Các người nói đi!" Khả Ngân tức giận gầm lên. Park Dong Guk mất đi vẻ trầm ổn thường ngày, thay vào đó là hoang mang, lo sợ.
"Sương Nhi đâu? Sương Nhi đâu?" Hoàng Tú Linh không còn giữ được vẻ quý tộc của bản thân, bắt đầu hoảng loạn. "Sương Nhi? Hahaha..." Khả Ngân nghe bà ta tìm Ngọc Sương thì cười lớn.
"Khả Khả!" Nghe Hồ Quang Hiếu gọi mình, Khả Ngân liền quay lại.
Khả Ngân ngồi xuống, để Bảo My dựa vào vai mình, ôm chặt cô. Hồ Quang Hiếu kéo hai vị phụ huynh ra một góc nói chuyện.
Đã mấy tiếng trôi qua, cánh cửa vẫn đóng im lìm khiến những người ở ngoài đứng ngồi không yên.
"Cạch!" Cuối cùng đèn cũng tắt, cánh cửa cũng đã mở, vị bác sĩ già bước ra. Ông vừa mới bước ra đã bị vây bởi năm con người với những câu hỏi dồn dập. "Viên đạn không bị bắn vào chỗ hiểm, vấn đề là mất máu quá nhiều nhưng người nhà yên tâm! Bệnh nhân đã ổn định, ngay bây giờ sẽ được chuyển tới phòng hồi sức, ngày mai sẽ tỉnh lại." Bắn một tràng rồi đi luôn.
Bảo My ngồi bên cạnh Duy Thiên, bàn tay đan chặt vào tay anh, ánh mắt luôn nhìn anh không rời. Park Dong Guk và Hoàng Tú Linh ở lại một chút rồi cũng rời đi. Họ nên để lại không gian cho hai người.
Khả Ngân thì nằng nặc đòi đi khám tổng thể trước khi về. Cô đã nói là đi khám thì nhất định phải đi khám. Hồ Quang Hiếu muốn đi theo nhưng cô không cho, nói nhỡ em bị bệnh gì thì phải để cô một mình ổn định tinh thần rồi sẽ nói cho anh biết.
Tung tăng cả ngày trời ở bệnh viện, cuối cùng Khả Ngân cũng trở lại, khuôn mặt hơi xị xuống, ánh mắt tức giận nhìn về phía Hồ Quang Hiếu. Thấy vậy, Hồ Quang Hiếu vô cùng lo lắng, liền chạy lại chỗ cô: "Sao vậy? Có gì không ổn sao?" Vì quá lo, Hồ Quang Hiếu liền cầm lấy đống giấy tờ trên tay Khả Ngân. Bắt đầu từ mắt, tai, mũi, họng, đến não cô cũng đi chụp, phổi... đều bình thường mà! Bỗng đập vào mắt anh là một hình ảnh đen trắng, ở giữa khoảng trắng ở giữa là một chấm tròn bằng khoảng hạt đậu, rồi những dòng chữ ở dưới...:
"Khả Khả! Em..." Hồ Quang Hiếu lắp bắp nhìn người con gái phía trước.
"Tại anh đó! Em đã nói là dùng bao mà! Anh cứ nói là không sao. Em không biết đâu! Bắt đền anh đó! Huhu..." Khả Ngân đấm thùm thụp vào ngực Hồ Quang Hiếu, khóc la um sùm, mặc kệ đây là bệnh viện. "Được rồi! Ngoan! Có gì đâu, anh sẽ chịu trách nhiệm mà! Ngoan!" Hồ Quang Hiếu cố gắng dỗ Khả Ngân, ôm thật chặt cô trong lòng, trên gương mặt không giấu nổi vui vẻ, anh sắp làm cha rồi!