Chương 46
Bàn ăn cơm hình tròn, là bàn xoay, khá to. Bảo My ngồi trước bàn ăn cơm, tay cầm đũa mà không gắp nổi thức ăn. Sao cô lại có cảm giác mình là người ngoài thế này? Trong khi tên nào đó mặt phơi phới đang ngồi cạnh cô kia mới là khách mà!
"Tiểu My! Sao vậy? Khó chịu ở đâu à?" Duy Thiên dù đang trò chuyện nhiệt tình với hai người đối diện, có thể coi là anh vợ, chị dâu tương lai của mình nhưng vẫn không quên chú ý đến cô gái nhỏ bên cạnh mình một chút. Miệng vừa hỏi, tay vừa tận tình gắp đồ ăn vào bát cô khiến Bảo My càng khó chịu. Cô còn chưa có đồng ý quay lại nha!
"My My!Người ta gắp cho kìa! Mau ăn đi! Hay... còn muốn đút hả?" Khả Ngân ngồi đối diện còn cố ý treo ghẹo cô khiến cô vừa tức vừa buồn cười, "Tiểu My! Muốn anh đút sao?" Duy Thiên còn cố ý đổ thêm dầu vào lửa, cùng Khả Ngân treo ghẹo cô càng khiến Bảo My... phẫn nộ!
"Em no rồi! Mọi người ăn tiếp đi!" Còn chưa ăn được miếng nào đã đứng dậy... vì cô nghẹn rồi! Không nuốt nổi nữa! "Ơ..." Duy Thiên ngơ ngác nhìn cô đứng dậy đi lên phòng. Còn Khả Ngân cười như được mùa. Hồ Quang Hiếu ngồi cạnh phải kìm cô lại: "Bình tĩnh! Em cẩn thận!" "Nhưng mà... anh nhìn xem! Là ngượng hay là giận vậy? Còn anh nữa? Còn không đuổi theo đi!" Khả Ngân quay ra hất mặt với Duy Thiên ngồi đối diện. Đến việc này cũng phải để cô dậy sao? Kém cỏi vậy sao?
Duy Thiên cũng không chần chừ thêm nữa, nhận được sự ủng hộ của bề trên còn gì bằng!
"Cạch!" Cánh cửa khẽ mở. Anh cố gắng không tạo ra tiếng động nhưng hình như vẫn có âm thanh phát ra. Duy Thiên nhẹ nhàng bước vào nhưng bên trong không có ai, trong phòng tắm lại có tiếng nước chảy. Cô đang tắm sao?
"Cạch" Cánh cửa mở ra, Bảo My bước ra ngoài, trên là chiếc áo phông bằng vải lụa màu trắng vô cùng ngắn để lộ ra vòng eo thon gọn, phía dưới là chiếc quần short với chất vải và màu sắc tương tự, ngắn cũn cỡn chỉ đủ che mông mà thôi. Khuôn mặt Duy Thiên dần sa sầm. Bảo My chỉ khẽ liếc mắt một cái rồi như chẳng có ai trong phòng, đi tới tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác dáng nữ, khá dài, nhẹ nhàng khoác vào rồi từ từ đóng từng cúc một, ánh mắt vô tình mà như cố ý liếc người đối diện. Duy Thiên mặt mày sa sầm, đen như đít nồi, hai bàn tay nắm chặt lại, bước tới phía trước:
"Em định đi đâu hả?" "Em đi đâu liên quan tới anh sao? Anh là gì của em? Bố em? Hay chồng em?" Bảo My còn cố tình dùng ánh mắt thách thức nhìn Duy Thiên khiến anh cứng họng: "Anh..."
Trước khi bước ra khỏi phòng, Bảo My còn không quên dùng ánh mắt cực kỳ gợi tình nhìn người đàn ông trong phòng. Duy Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi khỏi. Thật ra cũng bởi vì quá bất ngờ nên đầu óc Duy Thiên không kịp hoạt động, chất xám, sự thông minh chạy đâu hết rồi? Để cô lên mặt còn đứng chôn chân tại chỗ nhìn cô rời đi...
**
Tiếng nhạc ầm ĩ, ánh đèn đủ loại màu chạy loạn tùng phèo, những con người nhảy nhót điên cuồng không ngừng, trên sân khấu, vũ công uốn éo với ái cột một cách lả lướt, cố phô ra những gì là đẹp nhất trên cơ thể mình, phía dưới sân khấu là những con mắt thèm thuồng, thiếu chút nước dãi nhỏ ròng xuống. Ở đâu đó, những góc nào đó, những con người với những hành động lớn mật với những tiếng cười nói, tiếng trêu ghẹo.
Duy Thiên không nghĩ là có thể tìm được cô dễ như vậy, nhưng nơi cô tới chính là quán bar ô uế bậc nhất Hà Nội, đây là quán bar của một tên thiếu gia thừa tiền, ăn chơi trác táng, rảnh quá mở một quán bar. Nhưng không ngờ quán bar này bây giờ trở thành quán bar nổi tiếng bậc nhất Hà Nội, ở đây không có bất kỳ quay tắc nào, mọi người bước chân vào đây, chỉ cần có tiền, không gì là không thể.
Duy Thiên dễ dàng tìm thấy hình bóng của Bảo My, chiếc áo khoác đã bay đâu mất, bây giờ chỉ còn lại bộ quần áo vô cùng mỏng manh, cô giống như trung tâm của ánh đèn, từng động tác, từng cái uốn éo, thực sự là hút mắt vô cùng, bến cạnh cô không thiếu những tên đàn ông với ánh mắt thèm khát, thiếu nước chảy nước miếng ra nữa thôi. Gân xanh trên trán Duy Thiên hằn rõ lên, tay nắm chặt lại, nếu như có thứ gì trong tay anh chắc chắn nó sẽ nát tan. Nhưng một hành động của cô khiến anh bất ngờ, cô nhận lấy một chai nước từ phục vụ, nhẹ nhàng mở nắp, sau đó đổ lên người, ánh mắt như có như không liếc nhìn phía anh như muốn khiêu khích. Trang phục của cô vốn đã mỏng rồi, bây giờ chính là mặc như không mặc. Sao cô lại thay đổi nhiều tới vậy? Anh đang muốn tiến qua đó thì cô bất ngờ đẩy tên đàn ông đang có những hành động kinh tởm bên cạnh cô ra, dùng những bước đi uyển chuyển tiến tới quầy ba, gọi bartender. Duy Thiên ngồi đối diện cô nhưng cô như không quen biết anh, cứ từ từ, nhẹ nhàng tiếp nhận từng ngụm, từng ngụm thứ nước lóng lánh kia vào bụng.
Không hiểu từ đâu chui ra một tên đàn ông nhìn cũng tạm, ngũ quan cũng được coi là thanh tú, thân hình cũng ổn tiến lại gần chỗ Bảo My, ngồi xuống cạnh cô: "Cô em! Đi một mình sao?" Giọng nói trầm trầm khá dễ nghe lọt vào tai Bảo My lại như ru ngủ. Cô thực sự buồn ngủ rồi! Đầu cứ hoa lên, cô cố gắng quay sang nhìn anh chàng bartender: "Tôi uống bao nhiêu rồi?" "Dạ 20 ly rồi ạ!" Mặt Bảo My bỗng ngẩn ra, nhiều vậy sao?
"Thôi! Anh đưa em về!" Tên đàn ông định ôm eo cô, kéo đứng dậy thì bỗng Bảo My quay ra ôm lấy mặt anh ta, kéo qua kéo lại, xoay lên xoay xuống. Dù rất khó chịu nhưng hắn vẫn cố chịu vì miếng ngon trước mắt, "Được! Về thôi!" Nhận được cái gật đầu của người đẹp, hắn còn chần chừ gì nữa chứ?