Chương 7
♡
Tôi… Tôi lên chuyên mục nóng ư? Cái quái gì đang diễn ra vậy? Đó là một bức ảnh chụp tôi với A Kha khi hắn đang thì thầm vào tai tôi. Vì khuôn mặt hắn bị khuất đằng sau nên trông cứ như hắn đang hôn tôi. Ôi không! Tiêu đề còn ghi đậm dòng chữ: “Chàng trai may mắn lọt vào mắt xanh cô MC độc nhất của trường”. Cơ thể tôi đông cứng lại, vỡ vụn ra và bay theo cát bụi cùng cái tiêu đề xuyên tạc sự thật ấy. Ánh Nhiên tôi sao có thể thích một tên trăng hoa như hắn. Quan trọng hơn hết, hắn đã phá hình tượng của tôi. Trong dàn những đứa con gái có chút tiếng tăm, tôi là đứa duy nhất chưa một lần có bạn trai. Chính vì đấy mà tôi mới thoát khỏi những vụ lùm xùm thị phi tình ái, ghen tuông của những cô nàng kia. Bọn họ khi đã ghen thì rất đáng sợ và chưa bao giờ tôi muốn được “phúc” hưởng những điều ấy.
” Cậu ấy không phải A Kha sao? Sao A Kha có thể thích một đứa con gái đanh đá như vậy!”
“Đanh đá? Hờ hờ. Mình dữ dằn vậy hả ta?” Miệng tôi méo xệch trước lời bình luận của một bạn nữ. Và tôi tiếp tục đọc những lời bình luận khác.
” A Kha đã có chủ sao. Buồn quá! ”
” A Kha sao lại có người yêu sớm thế! ”
Tôi khá ngạc nhiên trước sự nổi tiếng của cậu ta. Kiểu người thích trêu hoa ghẹo bướm như thế mà các nàng cũng ngưỡng mộ hay sao?
” Không thể nào. A Kha với Ánh Nhiên không thể thành cặp. Họ không hợp”. Tôi tán đồng ý kiến này, thiếu điều bấm nút thích.
Bên cạnh các bạn nữ, các bạn nam cũng bình luận chẳng ít. Đúng là cả một lũ nhiều chuyện
“Anh chàng đó hay thật. Ngay cả Ánh Nhiên cũng “cưa” được”
“Chẳng phải Ánh Nhiên khó lắm sao. Hắn làm sao hay thế?”
“Vậy là chẳng còn cô nàng nào ngây thơ, trong trắng, chưa có bạn trai đầu rồi. Tiếc quá! Cứ tưởng Ánh Nhiên ngây thơ lắm!”
Máu nóng tôi nổi lên phừng phừng. Tôi thật sự muốn biết kẻ nào cả gan dám chụp lén tôi và đưa lên đây. Thật ghét khi những bài viết trên đây không công khai tài khoản đăng bài. Nếu không Trương Ánh Nhiên tôi sẽ xé xác tên đó làm trăm mảnh. Tôi… Tôi quả là chưa có bạn trai cơ mà. Tổn hại danh tiếng con gái nhà lành, tên đấy chẳng cắn rứt lương tâm sao? Đấy là chưa kể trong trường hợp A Kha nhiều người thích thế này, tôi chuẩn bị gặp rắc rối to.
Càng đọc những bình luận, càng điên tức tên rãnh rỗi chụp lén, tôi càng lo sợ tương lai ngày mai và những ngày sau đó của tôi. Và cả Hiền Thi, chắc chắn nó sẽ sớm biết thôi. Đầu tôi rối như tơ vò. Tôi rất sợ liệu Hiền Thi có giận vì tôi nói dối mà không giúp tôi chăng? Nghĩ nhiều bao nhiêu, nỗi lo lắng dâng nhiều bấy nhiêu. Tôi đành tắt nguồn luôn điện thoại rồi úp mặt xuống gối.
– Đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thôi
Tôi lầm bầm, trong giọng nói đã bắt đầu run run.
Điều gì đến ắt hẳn phải đến. Bây giờ đã là thời gian học hè, sinh hoạt câu lạc bộ của các lớp thường, chẳng còn riêng gì cho các lớp bồi dưỡng, thế nên sân trường nhộn nhịp chẳng kém trong năm học. Thế mới khổ tôi chứ! Tin tức chọn thật đúng thời điểm mà bùng phát. Tôi uể oải đến trường, bước đi xung quanh những lời bàn tán. Có những cô bé lớp dưới còn hăm hở chạy đến chúc mừng tôi và mong tôi hạnh phúc. Dẫu tôi giải thích mòn cả miệng thì tụi nó vẫn chẳng tin. Sức mạnh lời đồn thật kinh khủng.
– Trương Ánh Nhiên
Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi khi một tiếng nói đằng đằng sát khí lọt vào màng nhĩ. Tôi từ từ quay đầu. Và hơn cả tôi tưởng tượng, xung quanh Hiền Thi lúc này là những luồng khí đen. Nó nhìn tôi bằng đôi mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
– Chuyện này là như thế nào? Kể cho tao ngay – lập – tức
Vậy là mọi kế hoạch giữa tôi và anh Quang Trí, kể cả chuyện Khánh Nam thất hẹn vì thế cũng phải phơi bày ra ánh sáng.Tôi càng kể, mặt Hiền Thi càng đen hơn Bao Công.
– Mày ngốc cũng phải ngốc vừa phải thôi chứ! Tao đã bảo mày đừng thân thiết với tên Khánh Nam đó rồi
Chưa bao giờ tôi thấy nó giận dữ như thế. Điều đó càng khiến tôi chắc chắn rằng sự việc lần này lớn như thế nào và nan giải như thế nào. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng tôi ngày càng mãnh liệt. Tôi phải giải thích với mọi người ra sao đây. Tôi sắp sửa bị một vài cô nàng đe dọa chăng? Càng nghĩ tôi càng rối, đôi mắt bắt đầu cay xè.
– Hiền Thi đừng mắng nó nữa. Mặt nó méo xệch ra rồi kià
Quang Trí chẳng biết từ đâu xuất hiện, bênh vực tôi. Nhưng điều ấy chẳng khác gì “châm dầu vào lửa” khi Hiền Thi liền mắng luôn cả anh
– Tao chưa hỏi tội mày đấy Quang Trí. Mày là anh kết nghiã của nó, không khuyên nó thì thôi còn dung túng, hùa theo nó nữa. Mày thừa biết con gái ở bên Khánh Nam và những người bạn của hắn nguy hiểm thể nào. Nhất là khi con bé này rất sợ thị phi.
Hiền Thi mắng tôi đúng. Là do tôi ngốc, chẳng chịu nghe lời nó. Không những vậy, tôi còn kéo cả anh Trí vào cuộc. Trước lời mắng xối xả của nó, anh im re, không dám lên tiếng. Nhìn đôi mắt ái ngại của anh, tôi thừa biết anh đang hối hận và cắn rứt biết bao nhiêu. Trông anh như thế, tôi càng tự trách bản thân mình.
– Đừng trách anh nữa Thi. Tất cả là lỗi của tao. Tao xin lỗi… Mọi chuyện rồi sẽ ổn nhỉ?
Tôi nhìn Thi mà bỗng thấy chút nhạt nhòa. Có lẽ tôi sắp khóc. Tôi không được khóc vì tôi là người có lỗi. Tự mình làm tự mình chịu, tôi không có quyền rơi nước mắt. Nếu nó giận chẳng chịu giúp tôi, tôi cũng chẳng trách. Chợt tôi thấy ánh mắt Thi dịu lại và xen chút gì đó ngượng ngùng
– Tao sẽ cố nghĩ cách. Mày cũng đừng trách bản thân mình nhiều. Dù gì mày vẫn mãi là con bé ngốc.
Tôi nhìn nó, nó vẫn tốt bụng và bao dung con ngốc này. Quang Trí tiến lại gần tôi, vẫn là cái xoa đầu dịu dàng quen thuộc:
– Muốn ra sân sau bình tĩnh chút với anh không? Ở đó ít người, sẽ không ai làm phiền em
– Chính em làm phiền anh nhiều. Em đi một mình được rồi.
Nói rồi tôi quay lưng bỏ đi. Thoáng chốc, tôi thấy bóng dáng Khánh Nam đang nhìn về phiá chúng tôi từ khoảng cách chẳng bao xa. Ngay khi hai ánh mắt chạm nhau, cậu liền quay đi. “Có lẽ cậu ấy đọc được tin đó rồi. Cơ mà có biết hay không thì chắc cậu ấy cũng nào quan tâm”. Tôi thầm nghĩ mà nhếch mép cười buồn, và rồi cũng nhanh chóng đi đến sân sau. Tôi cần bình tĩnh cảm xúc trở lại để đi tìm A Kha nói chuyện. Có lẽ hắn cũng đang gặp phải rắc rối với lời đồn
Nhưng ông trời quả là đang trêu người. Vừa đặt chân đến sân sau, tôi đã nghe giọng nói của hắn. Hắn đang cười bằng giọng hả hê, khoái chí. “Có lẽ không nên để hắn biết mình ở đây”. Tôi nghĩ và liền nép vào một bụi cây gần đấy. Đơn giản vì tôi thắc mắc trước thái độ của hắn khi cả hai đang gặp phải tin đồn thất thiệt. Cảm xúc trái lẽ tự nhiên ấy khiến tôi đâm nghi ngờ.
– Vậy là mày với Ánh Nhiên quen nhau thật ấy hả?
Một cậu bạn khá mũm mỉm hỏi hắn với giọng thoáng buồn. Cậu ấy là Thiện Dũng, bạn chung lớp với tôi năm ngoái. Điều quan trọng là giữa năm ấy, cậu ta đã tỏ tình với tôi và bị tôi từ chối.
– Sao nào? Tao biết mày vẫn còn thích Nhiên
Và tôi không hề nghĩ rằng Dũng vẫn còn tình cảm với tôi sau hơn nửa năm trôi qua. A Kha nhìn Dũng cười đắc chí. Khuôn mặt ấy tôi chỉ thấy lạ sao cậu ta không đánh hắn một phát đau điếng.
– Ừ! Ánh Nhiên khó gần lắm. Mày vốn được nhiều người thích, hay mày… nhường cậu ấy cho tao. Mày muốn gì cũng được
Cái gì? Tôi có nghe lầm chăng. Tôi đâu phải món hàng mà họ muốn truyền tay ai cũng được. Tôi không thích Dũng nhưng tôi luôn tôn trọng cậu. Nhưng ngay lúc này, tôi… khinh cậu. Tình yêu không phải là thứ để cầu xin. Và tôi càng không phải một đồ vật để họ mua bán.
– Nào nào. Ánh Nhiên dễ thương lắm, không lạnh lùng như mày nghĩ
Còn hắn, trước lời nói hèn nhát kia, hắn vẫn cười vui vẻ. Dường như hắn tỏ vẻ không có ý định phủ nhận lời đồn. Hai bàn tay tôi siết chặt thành nắm đấm. Tôi đã nghĩ lầm về hắn.
– Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày sao? Ánh Nhiên tôi mà cần tỏ vẻ dễ thương trước cậu
Chẳng kìm được nóng giận, tôi đùng đùng bước tới. Cả hắn và Dũng dường như ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tôi. Mắt cả hai trợn tròn, khuôn mặt Dũng không còn thần sắc. Nhưng đáp lại, tôi chỉ nhìn họ bằng nửa con mắt.
– Ngoan nào Ánh Nhiên. Tôi biết cậu ngại nhưng dù sao mọi người trong trường cũng đã biết cả rồi
Hắn nói giọng mật ngọt và tiến đến gần đến tôi. Nhưng hắn tiến một bước, tôi lại lùi một bước. Giọng nói của hắn chỉ khiến tôi rùng mình ghê sợ. Cảnh tượng ngày hôm qua vẫn còn ám ảnh trong tôi. Hắn là một con người nguy hiểm. “Chẳng lẽ chính hắn là người bày mưu tin đồn ấy,ép mình làm bạn gái hắn”. Một suy đoán chợt lóe lên trong đầu tôi. Dường như đoán được suy nghĩ,hắn nhếch mép, vẫn là nụ cười ma mị kia. Nhanh như cắt, hắn giữ chặt hai tay tôi
– Tôi không phải là người chụp. Nhưng… tôi thật sự muốn cậu làm bạn gái tôi
Hắn ghé sát mặt tôi thì thầm. Trong ánh mắt của hắn hằn lên tia đau đớn. Nhưng tôi không động lòng. Tôi ghê sợ hắn.
– Tránh ra. Tôi không phải bạn gái của cậu. Mãi mãi cũng không bao giờ thích cậu
Tôi không ngờ câu nói ấy chỉ khiến hắn thêm sa đà. Hắn cố giữ chặt tôi lại mặc cho tôi vùng vẫy trong vô vọng. Hắn quá mạnh. Lần này tôi chắc chắn hắn sẽ hôn tôi, bất chấp sự có mặt của Thiện Dũng. Dù điều ấy có xảy ra, tôi cũng chẳng làm được gì khi ai cũng tin tôi và hắn quen nhau. Không chỉ vậy, nó chỉ khiến mọi người thêm tin lời đồn.
– Đừng mà. Tránh ra
– Đừng ngượng ngùng nữa Ánh Nhiên…
– Đừng!
(Còn tiếp)