Chương 16: Người ta yêu chỉ vì yêu đâu cần gì lý do
- Cậu ấy như thế nào?
Tôi sốt ruột hối thúc trước sự ngập ngừng của Hiền Thi. Nghi ngờ, tò mò, tất cả khiến lòng tôi nóng như lửa đốt.
- Cậu ấy... Cậu ấy... Nói chung cậu ấy từng làm việc xấu
- Đó là việc gì mới được. Mày đang giấu tao chuyện gì?
- Không có gì cả. Tao chỉ biết cậu ta từng làm chuyện xấu thôi
Vẫn trạng thái úp úp mở mở, Hiền Thi giậm chân uỳnh uỵch bước ra cổng trường. Cái con bé này, chắc tôi tức ch.ết vì nó mất
- Mày đi đâu thế, vào ăn trưa chứ?
Tôi gọi nó lại với giọng vẫn xen chút cáu tiết. Nó quay sang nhìn tôi, cũng khó chịu chẳng kém
- Bà nội dọn đến nhà tao ở, muốn cả nhà ăn trưa cùng nhau nên từ giờ tao không ở lại nữa
Chẳng để tôi kịp phản ứng gì, nó lại quay lưng bỏ đi một mạch. Đã giận nay còn giận hơn, từ bao giờ chuyện gì nó cũng giấu tôi như thế. Lý do nó ghét Nam, tôi có thuyết phục ra sao nó cũng chẳng thèm nói. Bây giờ ngay cả việc nó không ngủ trưa ở lại cũng giấu luôn. Tưởng đến phút cuối báo lại một câu như thế rồi bỏ đi là được sao? Tôi không thèm vào nhà ăn vì sợ bản thân sẽ thực sự bốc hoả bởi cái nóng trong ấy. Thế nên tôi đành mua một suất cơm nhỏ rồi đến ghế đá nơi gốc cây đần đấy ngồi. Nhìn hộp cơm, tôi chẳng thể ăn được một hạt. Cổ họng cứ ứ nghẹn nỗi uất ức mà chẳng hiểu vì sao. Múc được bao nhiêu hạt cơm tôi lại bỏ xuống bấy nhiêu hạt.
- Thi ơi là Thi
Tôi hậm hực kêu lên, buông luôn hộp cơm sang bên cạnh mà úp mặt vào hai bàn tay của mình. Bỗng tôi cảm nhận được, bên cạnh tôi có người vừa ngồi. "Cái hộp cơm của mình" Tôi hốt hoảng nghĩ mà ngước mặt quay sang. Khánh Nam. Tôi trợn tròn mắt nhìn cậu đầy sửng sốt. Trong lồng ngực, con tim đã bắt đầu đập loạn xạ. Thế mà cậu, vẫn chẳng biết điều. Cậu cười, một nụ cười khiến tôi ngất ngây
- Sao không lo ăn mà la hét ai tùm lum thế?
- Đâu... Đâu có ai đâu
Tôi lúng túng giật hộp cơm của mình từ tay cậu và nhanh chóng lấp đầy cơm vào họng mình. Tôi đang làm điều mất mặt gì thế? Cậu lại cười kìa. Lần này chắc chắc là cậu cười nhạo tôi rồi.
- Không lẽ tôi lại nghe nhầm ta. Cơ mà... tự nhiên ngồi một mình ở đây? Không buồn sao?
- Tại có ai ngồi chung đâu?
Tôi ngọng nghịu ỉu xìu đáp trả. Thật khó khăn khi phải trả lời mà trong miệng lại đầy đồ ăn. Hình tượng này sao xấu xí đến thế! Tôi tự rủa bản thân sao không chui vào một hốc nào đó cho lành. Nhưng có lẽ cậu vẫn không quan tâm mấy nên tiếp tục sự nghiệp hỏi han của cậu
- Ngày thường thấy cậu hay đi chung với cô bạn tròn tròn nào đó mà. Hôm nay bạn ấy đâu? Khi nãy còn thấy đi chung với cậu
Cố nuốt hết muỗng cơm khi nãy, mãi một lúc tôi mới có thể trả lời. Tôi thề sẽ không bao giờ chơi dại như thế nữa
- Bắt đầu từ hôm nay, cậu ấy không ngủ lại trưa nữa. Còn có mình tôi à
- Thế bắt đầu từ trưa mai, tôi ra đây ngồi ăn chung với cậu nhé!
- Hả?
Tôi lại tiếp tục sửng sốt. Từ bao giờ, Ánh Nhiên tôi không thể che giấu cảm xúc thật sự của bản thân trước mặt cậu như thế. Và từ bao giờ, tôi và cậu trở nên thân thiết như thế
- Không được hả?
Lần này, tôi lại phải cố nuốt con quái vật đang gào thét dữ dội trong lòng mình. Nó đang cố ép tôi gật đầu đồng ý.
- Tùy cậu thôi. Tôi không quan tâm, sao cũng được
Tôi trả lời bằng tất cả sự nỗ lực của bản thân. Đấy! Đấy!Con quái vật trong lòng lại quẫy đạp phản đối. Bí mật nhéo vào đùi mình, tôi cố trấn tĩng cái cơ thể hư đốn đang ngày càng nóng hừng hực. "Nhiên à! Giữ giá cho bản thân xíu đi! " Tôi thầm nhủ.
- Muốn thì nói đại đi. Bày đặt tỏ vẻ thờ ơ nữa
Cậu nhíu mày nhìn tôi. Trong khi tôi lại quắc mắt đầy vẻ giận dỗi. Tôi chột dạ. Cậu... lại đoán được suy nghĩ của tôi.
- Đang khó chịu đấy.
- Chuyện gì. Kể nghe xem
Tôi lắc đầu không chịu nói. Sao tôi có thể mở lời rằng tôi và Thi cãi nhau vì cậu. Sao tôi có thể mở lời Hiền Thi bảo cậu là người xấu. Sao tôi có thể mở lời hỏi rằng cậu có thật như thế không
- Liên quan tới tôi?
Cậu hơi nhướn người về phía tôi, dường như nhất quyết bắt tôi phải kể.
- Cậu... Cậu có bao giờ làm việc gì xấu không?
Tôi đành hỏi, câu hỏi đang dằn vặt lòng tôi từ nãy đến giờ. Không gian im lặng chợt bao trùm. Cậu ngớ người nhìn tôi trân trân
- Sao vậy? Có không?
- Thế cậu nghĩ tôi có không?
Lần này cậu lại đẩy thế khó xử về phía tôi
- Tôi...
- Cậu không tin tưởng tôi
Cậu nói mà đôi mắt hiện rõ sự thất vọng và xen chút buồn. Ánh mắt ấy... tôi không muốn nó hiện hữu trên đôi mắt cậu.
- Tôi... không có ý đó - Tôi hấp tấp phân bua
- Có phải do cô bạn kia nói với cậu đúng không?
Khuôn mặt Khánh Nam bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường. Nó khiến tôi có chút sợ sệt. Tôi thừa biết, ngay lúc này, tôi dù muốn cũng không có khả năng qua mắt được cậu. Thế nên tôi đành cắn răng thừa nhận. Cậu lại trầm ngâm suy tư...
- Ăn xong chưa? Lên phòng ngủ thôi
Bất chợt, cậu đứng phắt dậy, dù giọng nói vẫn bình thường như đôi mắt cậu đã khác. Cậu đang cố tình lái sang chuyện khác. "Cậu sẽ không giận tôi chứ? Cậu sẽ không ghét Hiền Thi chứ?". Tôi nhìn cậu lo lắng nghĩ.
Xách chiếc cặp của tôi lên vai cậu, cậu nhìn đi nơi khác mà khẽ nói
- Cậu đừng bận tâm chuyện đó. Tôi không làm việc gì xấu cả. Tôi cũng không giận cô bạn kia đâu. Tất cả đều là hiểu lầm
- Hiểu lầm. Rốt cuộc là chuyện gì?
Tôi khó hiểu lên tiếng. Hình như ngay cả cậu cũng biết đến chuyện đấy. Cậu và Thi, cả hai đang giấu tôi chuyện gì?
- Chẳng có gì cả. Giờ lên ngủ thôi
- Không lên. Nói rõ đi.
- Vậy tôi xách cặp cậu lên trước. Mất cặp thì đừng khóc nha.
Khánh Nam nháy mắt tinh nghịch rồi quay lưng bỏ đi một nước. Thở dài bất lực, tôi đành im lặng không hỏi nữa. Tôi hiểu cậu không muốn nói.
Xua đi những rối bời trong lòng, mãi một lúc sau tôi mới bắt đầu cảm thất ái ngại việc cậu đang xách hộ cặp của tôi. "Trông cứ như cả hai đang quen nhau ấy" Tôi bất giác nghĩ mà cơ thể chợt nóng lên phừng phừng. Tôi khẽ bước chậm lại, lùi về phía sau để ngắm cậu kĩ hơn. Không thể chối, lòng tôi tràn ngập niềm vui sướng dù tôi biết rõ sự thật không phải vậy. Có thể là do cậu tốt bụng mà thôi hay cũng có thể đối với đứa bạn là con gái nào, cậu cũng như vậy.
- Tạm biệt nhé!
Cậu nháy mắt, cười tạm biệt với tôi khi đã đến nên. Tôi không thể kìm lòng mà không cười đáp lại. Vừa quay gota, định bước đi đã thấy Quang Trí ngay sau lưng nhìn tôi chằm chằm
- Ối! Anh à! Người hù người ch.ết như chơi đấy!
Tôi hốt hoảng hét lên. Ba hồn bảy phách suýt mất bay đi mất dạng như một kẻ đang làm việc xấu bỗng chốc bị đưa ra ánh sáng.
- Ái chà! Anh thấy hết rồi
- Có... Có gì mà anh thấy chứ?
Tôi xoay lưng về phía anh cốt để che đi sự ngượng ngùng của mình.
- "Tạm biết nhé!", xách cặp giùm luôn. Ghê quá!
- Em giận anh bây giờ
Tôi lườm nguýt anh, ngúng nguẩy bỏ đi nơi khác. Nhưng tôi đi cũng có bao xa, nhất là nơi cuối hành lang vì đó là phòng ngủ của lớp cậu.
- Thôi mà! Anh chọc tí thôi. Nhìn em với Nam như thế chắc có cơ hội ha? Em cũng thích nó mà
Nói đến đây, lòng tôi liền chùng xuống. Chuyện khi nãy lại ngập tràn trong tâm trí tôi mà ưu phiền.
- Em không biết nữa - Tôi thú nhận
- Ý em là sao?
- Hiền Thi tỏ vẻ ghét Khánh Nam nhiều lắm. Nó bảo cậu từng làm việc xấu. Em đã hỏi cậu luôn nhưng cả hai không ai trả lời em cả. Giấu nhẹm...
Tôi nhăn mặt, bất lực hoàn toàn. Thế mà anh lại cười. Ơ hay! Sao anh lại cười như thế! Chẳng nhẽ ngay cả anh cũng biết chuyện gì đang xảy ra hay sao? Tôi cáu!
- Em không thích đùa.
- Anh không đùa. Anh chỉ thấy em nhạy cảm quá thôi. Nhạy cảm đến ngốc nghếch
- Ý anh là sao?
- Em có thích Khánh Nam không? Trả lời thật lòng
Quang Trí bỗng chốc trở nên nghiêm túc chẳng giống với ngày thường. Tôi liền gật đầu không suy nghĩ, xuôi theo trái tim tôi hối thúc. Tôi cảm nhận được, tôi...ngày một thích cậu nhiều hơn
- Thế thì em đừng bận tâm chuyện gì khác. Người ta thích một người đâu phải vì người đó tốt hay xấu, giỏi hay dở. Thích là thích, đâu cần gì lý do. Em mãi đắn đo vì một chuyện mập mờ nào đó, liệu em có thật sự vui vẻ khi ở bên cậu ta? Mà anh... không hề muốn thấy em buồn
- Quang Trí...
Tôi cảm động đến rưng rưng nước mắt. Những lời anh nói, không phải tôi chưa từng nghĩ. Nhưng có lẽ do con người ta thường tin vào lời người ngoài hơn là chính mình. Nhìn xuống nơi sân trường vắng vẻ, những tia nắng ban trưa nhấp nháy vui đùa qua từng kẽ lá. Bất giác, tôi thấy lòng mình lại bình yên và một niềm vui len lỏi đâu ấy. Tôi cười, một nụ cười e thẹn của cô gái mới lớn