Chương 30: Ừ thì chịu trách nhiệm!
Buổi hội chợ ngày hôm ấy rất vui. Quang Trí rất dịu dàng và ân cần. Anh mua rất nhiều đồ ăn, cùng tôi trải qua rất nhiều trò chơi. Và đặc biệt chúng tôi đã cùng nhau chụp rất nhiều tấm ảnh nhắng nhít. Đã lâu rồi, tôi mới có thể "xả" hình tượng của bản thân nơi đông người thế này. Tôi thật sự đã nghĩ, nếu ai đó có vinh hạnh trở thành bạn gái của anh tôi thì người đó chắc chắn là cô gái thật may mắn. Có lẽ sẽ rất dễ để tìm ra người ấy nếu như anh tôi không mắc chứng sợ người lạ...
Ngay sau buổi hội chợ ngày hôm ấy, tôi mệt lả vì đuối sức. Thật may mắn khi chúng tôi chỉ cần học thêm một ngày là đã chính thức bước vào kì nghỉ Tết tuyệt vời. Thế nên ngày mai chẳng cần phải học hành gì nặng nề. Ngay khi đôi mắt bắt đầu nặng trĩu, tiếng chuông báo tin nhắn chợt rung lên khiến tôi khẽ giật mình. Chẳng buồn mở mắt, tôi lười biếng thò tay ra khỏi chăn mà mò mẫm lấy nó. Miệng không thôi lầm bầm người đã quấy rầy cơn nghỉ ngơi của mình.
"Hôm nay đi chơi với người ta vui không?"
Là tin nhắn của Khánh Nam. Trong phút chốc, bao nhiêu mệt mỏi trong tôi liền biến mất. Cơn buồn ngủ vì thế mà lặng tăm.
" Người ta? Ai? "
Tôi hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đầy hàm ý của Khánh Nam. Nhưng đâu đó, tôi lại cảm nhận thấy "mùi chua" từ cậu. Trong vô thức, tôi mỉm cười.
"Người anh thân thiết của cậu"
Khánh Nam nhanh chóng trả lời kèm theo một tấm ảnh của chúng tôi. Hoá ra anh Quang Trí đã chia sẻ lên Facebook. Cơ mà có gì phải giấu diếm đâu nhỉ? Dù có rất nhiều lời bình luận ghép cặp tôi và anh nhưng chúng tôi ít khi quan tâm điều đó. Nhưng Khánh Nam quan tâm đến chúng lại là một điều khác. Nó quan trọng hơn nhiều và khiến tôi thích thú
"Cậu đang giận hử? Hay là đang... "
Tôi bỏ lửng câu nhắn cố tình châm chọc cậu. Tôi chẳng nhận ra khoảng cách giữa tôi và cậu đã xích lại rất gần và thân mật hơn mức bạn bè từ lúc nào không hay.
"Ừ tôi ghen đấy! Vì cậu đi với người con trai khác không phải tôi"
Khánh Nam trả lời thẳng khiến tôi khẽ đứng hình. Người gì có lúc thì tinh tế nhưng có lúc lại trơ trẽn đến thế không biết. Tim tôi bị loạn nhịp. Trong lúc loay hoay chẳng biết phải trả lời thế nào thì cậu lại tiếp tục nhắn
"Tôi đùa đấy! Tôi đã rất lo suốt buổi sáng ngày hôm nay"
"Cậu lo điều gì? "
"Lo rằng cậu đi một mình sẽ buồn, sẽ cô đơn. Tôi biết cậu nhát lắm! Thế nên thấy có Quang Trí chăm sóc cậu, tôi rất yên tâm. Thật đấy!"
...Một tin nhắn nữa lại được gửi đến...
"Dù tôi không phủ nhận tôi có chút ganh tị vì người ấy không phải là tôi... "
Cậu bỗng trở nên ngọt ngào, dịu dàng khiến hai tay tôi mềm nhũn. Những tin nhắn tôi đã từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ nhận được từ người con trai ấy. Tâm hồn tôi bay lơ lửng trên mây. Tôi đang mơ, một giấc mơ ngọt ngào như kẹo ngọt, vị ngọt của tình yêu đầu đời.
"Tôi không sao thật. Sáng nay tôi rất vui. Dù có chút buồn vì không thể đi cùng cậu"
Tôi thật lòng đáp trả. Dù tự nhận thấy tin nhắn cũng sến sẩm chẳng kém gì cậu nhưng đó là tất cả tâm tư của tôi khi đó.
"Ngày mai tụi mình gặp lần cuối nhé! Tôi có chuyện muốn nói"
Một câu hỏi bất ngờ được gửi đến
"Chuyện quan trọng lắm hả?"
"Ừ. Cậu nhất định phải tới. Tôi chờ cậu ở sân thượng"
Sân thượng? Lần này là một địa điểm khác hoàn toàn với mọi khi. Chân cậu ấy bị thương như thế sao còn vất vả hẹn tôi ở sân thượng làm gì?
Tôi mệt lả nhắm nghiền mắt ngủ lúc nào không hay. Niềm vui ấy, vì thế mãi neo đậu nơi trái tim tôi.
Buổi sáng ngày hôm ấy trôi qua thật nhanh với cảm giác lâng lâng khó tả. Ngay khi tiếng chuông ra chơi vừa reo lên, tôi hối hả dọn hết sách vở và phóng đi cấp tốc, chỉ vừa kịp để lại lời chào sơ sài cho Hiền Thi và mặc kệ nó la oai oái gì sau lưng. Người thương hẹn là chuyện lớn, bạn thân trách móc là chuyện nhỏ!
Dù đã nhanh đến thế nhưng khi lên tới nơi, Khánh Nam đã đứng đợi tôi từ lúc nào không hay. Cậu tài nhỉ? Tôi còn chậm hơn một người đang phải cà nhắc một chân!
Cậu xoay lưng về phía tôi, mắt nhìn xa xăm đâu đó. Đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy khiến tôi thẫn thờ. Trong giây lát, tim tôi lại loạn nhịp vì cậu.
- Tới sao không kêu lên một tiếng?
Cậu bất giác quay người lại,mỉm cười nhìn tôi. Tôi thẹn đỏ cả mặt. Hoá ra cậu biết tôi... vô tình...ngắm cậu. Không nói không rằng, tôi lon ton chạy lại bên cạnh cậu, đầu vẫn cúi gầm vì xấu hổ.
- Nói cái này nghe nè!
- Sao?
- Mai mốt ấy, muốn ngắm ai đó thì giấu kỹ kỹ một chút nha! Tôi phát hiện thì không sao nhưng người khác thì mất cả hình tượng. Mà như vậy thì tôi xót lắm! - Khánh Nam đặt tay lên đầu tôi ung dung nói
Khi đã quá thẹn thùng thì bạn sẽ làm gì?
Đương nhiên...
Tôi nổi quạu!
Hất tay cậu ra, tôi giận giận đùng đùng cố làm ra vẻ mặt đáng sợ nhất có thể nhìn cậu. Nhưng...cậu...lại phì cười. Ơ! Cái cậu này!
- Tôi không có ngắm cậu! Đừng có vu cáo cho tôi!
- Thôi nào! Ở đây chỉ có tôi và cậu. Thừa nhận một lần có sao đâu nào!
Cái tên đáng ghét ấy nhất nhất phải dồn tôi vào đường cùng mới hả dạ. Tim tôi đánh trống liên hồi trong lồng ngực. ch.ết tôi mất! Một Trương Ánh Nhiên đường đường kiêu kì sao có thể thú nhận chuyện đầy mê muội vì trai ấy, mặc dù...nó là thật! Ngay khi chẳng còn đường nào chối cãi, tôi bỏ chạy!
- Tôi đi về!
Giận dỗi,tôi giậm chân giậm tay bỏ về, không quên lườm nguýt cậu một cái sắc lẹm. Khánh Nam vẫn điềm nhiên cười đáp trả. Ức! Tôi sẽ đi về thật! Quay lưng ầm ầm bước đi, tôi thẹn đến muốn mếu. Tôi tự hứa với bản thân lần này phải giận dỗi vài ngày cho cậu sợ đến già. Nhưng đi được vài bước, bỗng cặp tôi bị ai kia giữ lại. Tôi quay sang giận dữ nhìn cậu, cố gắng giựt chiếc cặp khỏi bàn tay rắn chắc kia. Vô dụng! Tôi yếu xìu!
- Này! Buông ra! - Tôi hăm he đe doạ - Tôi đi...
Chưa kịp nói hết câu, Khánh Nam đã giựt mạnh chiếc cặp về phía cậu. Cả vật và chủ theo phản xạ bổ nhào về phía trước. Nhanh như cắt, vòng tay ấy đã ôm gọn lỏn tôi vào lòng. Mùi hoa lài nhanh chóng len lỏi vào khứu giác của tôi. Một mùi hương dễ chịu đến nao lòng. Tôi khựng người vài giây...
Cậu đang ôm tôi?
Ngay khi tôi đã kịp xử lý thông tin, cậu liền đưa tay ấn đầu tôi vào ngực cậu. Cậu thừa biết tôi suýt chút ngẩng lên nhìn cậu bằng đôi mắt quá đỗi kinh ngạc. Thế nhưng giờ đây trước mắt tôi chỉ là màu đen. Bờ ngực ấy vững chãi lắm. Và... Tôi nghe tiếng tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Là của tôi? Của cậu? Hay của cả hai đang hoà nhịp vào nhau?
- Phạt cậu vì tội vô cớ bỏ về đấy!
Cậu nhẹ nhàng buông lời. Trong giọng nói đầy nét dịu dàng, ấm áp.
- Nhưng... phạt nặng quá đấy! - Tôi thành khẩn trách móc - Cái ôm đầu đời tôi...
Tôi vừa nói vừa cố gắng ngước nhìn cậu. Tôi muốn thấy khuôn mặt cậu lúc này. Tôi muốn biết có phải cậu đang ngượng ngùng hay không. Tôi muốn biết...cậu có đang đỏ mặt như tôi hay không. Nhưng... bất thành. Chưa kịp nói hết câu, cậu lại tiếp tục dúi đầu tôi vào vòng tay cậu
- Thì tôi chịu trách nhiệm! Từ giờ về sau chỉ mình tôi được ôm cậu thôi!
Tôi ch.ết lặng... Có phải cậu...đang tỏ tình với tôi không? Tôi thật sự muốn mắt đối mắt với cậu hỏi cho ra nhẽ. Tôi rất sợ cậu chỉ đùa với tôi. Như thế chẳng phải tôi đang lỗ còn gì. Nhưng... cậu quyết không cho tôi làm điều đó.
- Này! Buông tôi ra được không? Tôi ngạt thở ch.ết đó! - Tôi bất bình lên tiếng
- Không được!
- Khánh Nam cậu...
- Cậu có biết khuôn mặt đỏ lên của cậu... dễ thương lắm không?
- Cậu...
- Tim tôi sẽ mệt ch.ết vì điều đó
- Cậu...
- Tôi thích cậu!
Tôi im bặt. Bao nhiêu từ ngữ định nói đều bay đi mất dạng. Đến lúc này cậu mới thả tay để cúi xuống nhìn tôi. Khuôn mặt cậu cũng phớt hồng. Ngay khi ánh mắt chạm nhau, nụ cười bất giác rạng nở. Trái tim tôi không rộn ràng một mình... Tôi khẽ gật đầu như một lời đáp. Quá ngại ngùng tôi quay mặt đi, nhưng tôi biết rõ đằng sau lưng tôi, người ấy vẫn đang cười. Cậu đưa tay xoa đầu tôi rồi bỗng ôm tôi từ phía sau. Cái ôm ấy thật ngọt ngào!
Cái cảm giác lâng lâng ấy cứ đeo bám tôi suốt 3 tiết học cuối cùng. Tôi chẳng nhớ sau cái ôm ấy chúng tôi đã loay hoay thế nào để rời khỏi sân thượng, cũng chẳng nhớ bằng cách nào đó mình đã về lớp. Trí nhớ cứ mờ mờ ảo ảo. Chỉ có cảm giác ấm áp từ cậu là chân thật nhất.
- Này! Nãy Khánh Nam gặp mày có chuyện gì vậy?
Ai đang hỏi tôi đấy nhỉ? Tôi không quan tâm lắm!
- Có nghe tao nói không Ánh Nhiên?
Hình như là có mà hình như là không
Một cú nhéo đau điếng. Vâng! Vâng! Tôi tỉnh mộng rồi!
- Mày hỏi gì?
Tôi khẽ nhăn mặt vì đau. Ác nhất vẫn là Hiền Thi!
- Tao hỏi mày với Khánh Nam nãy nói chuyện gì?
Tôi hơi khựng người. Thật may mắn tôi đã tỉnh táo kịp lúc. Việc Khánh Nam tỏ tình không thể để Hiền Thi biết. Tôi chỉ sợ con bé sẽ ngất đi vì sốc, vì giận ngay những ngày cuối năm này mất.
- Không có gì! Chỉ là nói chuyện phiếm thôi!
- Thế sao mày cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ thế? - Nó quyết hỏi cho tới
- Tao đang mệt thôi! Mày biết kỳ thi cũng sắp tới mà! Trong khi đội tuyển văn của trường chỉ còn mình tao chinh chiến
Tôi dùng một lý do khác để lấp ɭϊếʍƈ. Cơ mà nó cũng hợp lý ra phết nhờ? Thấy vẻ mặt điềm tĩnh của tôi, Hiền Thi cũng gật gù tin tưởng.
Lê lết mãi, cuối cùng tiếng chuông mong muốn nhất cũng vang lên. Chúng tôi chính thức nghỉ tết. Thật là một ngày tuyệt vời! Mọi người ai ai cũng hớn hở dọn tập vở. Họ vui vì được đón tết... Còn tôi, có thêm một niềm vui khác. Một niềm vui chỉ mình tôi và cậu hiểu mà thôi. Chỉ nghĩ như thế cũng khiến tôi nở nhẹ nụ cười mỉm chi. Đang dọn dẹp tập vở, bỗng một bạn lạ hoắc với hai vạch đỏ trên tay áo, tượng trưng cho sao đỏ, từ đâu bước đến chỗ tôi cùng một tờ giấy trên tay.
- Ánh Nhiên ơi! - Rất tự nhiên, người bạn ấy chào tôi
- Có chuyện gì? - Việc người lạ bất ngờ như thế với tôi cũng chẳng lạ lẫm gì. Thế nên tôu cũng điềm nhiên đáp trả
- Có người nhờ tôi gửi thư cho cậu!
- Ai vậy? - Hiền Thi nhanh nhảu hỏi thay tôi
Nếu là bình thường tôi sẽ rất vui lòng vì điều đó. Nhưng hôm bay thì không. Như một linh tính mách bảo, tôi dễ dàng nhận ra bức thư ấy từ người con trai nào. Ngay lập tức, mồ hôi tôi túa ra như tắm mặc dù khuôn mặt vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh ngày thường.
- Tôi không biết. Cậu ấy thấy tôi đang đi trực ngang qua đây nên nhờ vả.
Cô bạn kia bình tĩnh đáp lại cùng nụ cười tươi rói. Ôi! Lòng tôi cũng tươi không kém! Khéo đến thế cơ mà. Nhanh như cắt, tôi nhanh tay nhận bức thư từ người bạn ấy tránh Hiền Thi hỏi thêm đầy rắc rối.
- Mở ra xem ai lại viết thư tỏ tình với mày vậy? Hay là mấy thư chửi rủa hăm doạ? - Câu hỏi rất chi bình thường từ cô bạn thân.
Phải! Ánh Nhiên tôi nhận thư cũng không ít, có thư là tỏ tình. Nhưng cũng có những thư hăm he, chửi rủa đáng sợ. Tôi đã từng có thời gian stress nặng vì chúng. Nếu không nhờ Hiền Thi xử lý chắc tôi không trụ nổi đến ngày hôm nay. Nhưng tiếc thay... chỉ duy bức thư này, nó không thể đọc được.
- Xem làm gì! Tao có còn quan tâm đến mấy thứ đó đâu! - Tôi vẩy tay ra chiều thơ ơ
- Cũng phải! Lát ra về nhớ "xử lý" đấy! Để ba mày biết thì phiền to
Sau khi căn dặn, Hiền Thi liền ba chân bốn cẳng chạy ra về. Chả là hôm nay gia đình nó có bữa tiệc quan trọng nên nó mới dễ dàng buông tha tôi thế! Vậy ra trời cũng thương!
Ngay khi lớp chẳng còn một ai, tôi mới hí hửng mở bức thư. Tôi đoán chẳng sai, là từ Khánh Nam cậu. "Có thể là thư tình chăng?",tôi cười ngọt ngẫm nghĩ. Chỉ điều ấy thôi cũng đủ khiến tim tôi đập rộn ràng nơi lồng ngực.
Nhưng...
Không phải!
Một lá đơn!
Tin được không? Khánh Nam gửi tôi một lá đơn đấy!
ĐƠN XIN YÊU
Người tỏ tình - Người gửi: Lương Khánh Nam
Người chấp nhận - Người nhận: Trương Ánh Nhiên
Lý do viết đơn này xin cả hai sẽ chính thức quen nhau và phải tuân thủ những điều sau:
+ Quan tâm nhau
+ Yêu thương nhau
+ Vui vẻ bên nhau
Ai không thực hiện đúng yêu cầu sẽ chịu một hình phạt ghê gớm
Kí tên
LƯƠNG KHÁNH NAM
Tôi xỉu cái đùng! Cái tên lập dị ấy... có cần ngọt ngào thế không? Ai đời tỏ tình lại viết đơn thế chứ! Khô khan đến thế nhưng sao miệng tôi lại toe toét cười và khoé mi chợt ướt!
Tôi... Yêu thật rồi!
Trương Ánh Nhiên... yêu Lương Khánh Nam mất rồi!
Lần này ta gặp nhỏ
Trong nắng chiều bay bay
Ngập ngừng ta hỏi nhỏ
Nhỏ bảo nhỏ chưa yêu
Ừ thì nhỏ chưa yêu
Bây giờ yêu nhé nhỏ
Nhỏ ơi!