Chương 12: Tay Vun Quá Đầu
" Chị Tuyết! em nghe chị mở tiệm bán thức ăn! Buôn bán tốt không chị!" trẻ nhỏ có chuyện của trẻ nhỏ, người lớn cũng có chuyện của người lớn, dù sao đi chăng nữa giữa hai nhà cũng có tình thân giao nhiều năm.
" Cũng được! một lát nữa! em qua tiệm chị! Chị mời khách!" Mẹ Phạm Long lộ ra một nụ cười.
" Thằng Nhân nhà em quả thật không ra gì cả! suốt ngày ăn chơi lêu lỏng! không học hành tử tế gì cả!" khi nhắc đến con mình mẹ thằng Trọng Nhân cũng lại có chút buồn bực.
Gia cảnh nhà thằng Nhân cũng không có khá giả gì, nhà hắn làm vườn, cha hắn chính là chú nông dân chính hiệu. một năm thu hoạch vụ mùa cũng không được bao nhiêu, cũng may có chị hai của thằng Nhân lên thành phố làm công nhân mỗi tháng gửi về không ít tiền cho nên gia cảnh nhà hắn mới có một chút dễ thở.
Năm nay thằng Nhân lại lên cấp 3 ngoài tiền học phí hằng tháng ra thì còn có tiền ăn uống, tiền nhà trọ nữa! có thể nói nhà hắn lúc này đã khó càng thêm khó.
" Dì Hằng! Dì thuê phòng trọ cho thằng Nhân chưa! Nếu chưa thì cho nó ở chung với con cũng được!" Phạm Long bất ngờ lên tiếng.
Mẹ hắn cũng khá bất ngờ trước lời này của hắn, như vậy không phải trực tiếp đưa mẹ hắn vào chỗ khó hay sao.
Mẹ thằng Nhân thìn thấy sắc mặt của mẹ hắn có chút khó xử nên đành nói.
" Như vậy cũng không có tốt đâu! Hơn nữa hai đứa học khác trường! e là sẽ ảnh hướng xấu đến cháu!"
Lúc này ai trong khu nhà củ đều biết Phạm Long lần này lảng tử hải đầu, quyết tâm làm lại cuộc đời, một bước lên mây trực tiếp thi đầu vào trường Long Khang. Phạm Long lập tức trở thành hình tượng con nhà người ta trong lời đồn mà Trọng Nhân chính là đối tượng thường xuyên bị đem ra làm ví dụ để dạy giỗ con trẻ.
Người xưa gần mực thì đen gần đèn thì sáng cũng có cái đạo lý của nó.
" Dì Hằng! Dì an tâm! Thằng Nhân cứ để con lo, tuy bọn con không cùng trường thế nhưng vẫn là lớp 10 hay sao? Con có thể giúp được nó!" Phạm Long thiện chí khuyên giải.
" Dì Hằng! Thằng Nhân cũng không ỡ miễn phí đâu, không phải nhà con mở tiệm hay sao? Vẫn còn đang thiếu nhân viên! Con bao ăn ở, mỗi tháng còn cho nó 300 làm tiền phí sinh hoạt!" Phạm Long lại tung thêm một quả bom nặng ký.
Mẹ thằng Nhân nghe thế liền mừng rỡ ánh mắt sáng rưc nhìn mẹ hắn.
Mà mẹ hắn làm sao để cho con trai của mình bị mất mặt được, nó đã nói đến như thế cũng đành phải chấp nhận, thế nhưng khi ra về phải cho thằng oắc đó một bài học mới được.
Và thế là mẹ con thằng Nhân cũng không có vội mua sách mà cùng Phạm Long trở về tiệm Chú Cá Mập cùng nhau bàn chuyện ăn ở của thằng Nhân.
Cha hắn sau khi nghe chuyện liền nhìn hắn bằng một ánh mắt tràn ngập đầy thâm ý, thế nhưng cũng chấp thuận dù sao tiệm vào buổi tối cũng rất đông khách, thêm một người thì đở mệt một chút.
Thế nhưng lương của thằng Nhân lại được tăng từ 300 lên 500 dù sao đi chăng nữa là chỗ thân quen.
Mà thằng Nhân nghe thế sắc mặt lại có chút không vui, hắn vẫn còn đang mộng tưởng sau khi lên cấp 3, được ra ở nhà trọ bên ngoài, ngoài giờ học trên lớp hắn sẽ cắm trụ ngoài quán net.
" Long! mày lần này là chơi ch.ết tao rồi!" Thằng Nhân kéo Phạm Long ra ngoài tức giận nói.
" Nhân năm nay mày cũng 16 tuổi rồi đi! Mày cũng phải biết nghĩ cho tương lai của mày chứ! Mày thấy gia cảnh nhà mày như thế nào? Có giàu có như bao nhà khác! Nếu nhà mày có tiền thì chị mày cũng không phải học hết cấp 3 rồi lên thành phố làm công nhân! Mày nên nhớ mày đang sống nhờ vào những đồng tiền mà chị mày phải hy sinh tuổi trẻ mới có được! tiền mày đang dùng chính là tiền từ mồ hôi và nước mắt của cha, của mẹ mày làm ra! Mày còn muốn đi chơi! Mày có điều kiện để đi không?" Phạm Long tức giận chỉ thẳng vào mặt thằng bạn nối khố của mình.
Thằng Nhân bị Phạm Long chửi liền xạm mặt lại
" Bố mày! Không cần mày dạy đời!" Nó gầm lên muốn đấm cho Phạm Long một đấm.
Phạm Long lúc này tuy nhỏ con cũng không phải dạng vừa, thằng Nhân vừa xông lên cũng đã lao vào! Hai thằng đấm nhau được mấy đấm thì người bên trong chạy ra can ngăn.
" Dì Hằng! dì cứ để thằng Nhân ở đây! Con sẽ thay dì quản nó!" Phạm Long tức giận.
" Chắc bố mày cần! mày tưởng mày hơn ai! Mà mày dạy đời bố mày! Khỉ gió!" Thằng Nhân tức giận quát.
" Bốp!" Dì Hằng tức giận tát thẳng vào mặt thằng Nhân. Khiến cho nó ngây dại trong chốc lát.
Từ trước tời giờ mẹ hắn là thương yêu hắn nhất, hẳn là vì nó là đứa con trai duy nhất trong nhà, lại là con út, nên rất được yêu thương, từ nhỏ đến lớn chưa bị đánh một lần, thế nhưng hôm nay bị mẹ hắn đánh, hơn nữa còn đánh trước mặt biết bao nhiêu người khiến cho hắn đứng bất động trong mấy giây.
" Em xin lỗi! để em về nhà dạy bảo lại cháu!" Dì Hằng ái ngại khom mình cúi đầu với cha mẹ Phạm Long rồi chở thằng Nhân trở về.
Nhìn thấy hai người đi xa lúc này mẹ hắn mới lườm hắn.
" mới đó còn anh anh em em mà sao lại đánh nhau?" Mẹ hắn giọng trầm xuống.
" Thằng khốn đó! Muốn ra ở trọ bên ngoài để được cúp học chơi net! Mà con nói nó! Nó lại muốn đánh con!" Phạm Long tức tối nói.
" Nhưng đó là chuyện của nhà nó! Nó còn cha, còn mẹ, cũng đâu đến lượt con dạy đời nói!" Cha hắn bất ngờ nói một câu khiến cho Phạm Long câm miệng lại
" Cha biết! con rất lo cho tương lai thằng Nhân sau này! Thế nhưng ai cũng có một con đường sau này của chính mình, con có lý tưởng của con, con đường của con. Nó cũng có con đường của nó!"
" Long à! Lần hày con vung tay quá đầu rồi!" Cha hắn thở dài một câu rồi cũng không nói gì thêm trở lại tiệm chuẩn bị chiều nay khai hàng.
Phạm Long lúc này mới chợt nhận ra, năm nay bản thân cũng mới 15 tuổi mà thôi, tuy hắn có trí trớ của một lão già 50 tuổi, thế nhưng trong mắt mọi người hắn cũng chỉ là một thằng nhóc, ngay cả lông còn chưa mọc đủ thì ở đó mà dạy đời ai. Lần này hắn quả thật đã quá phận rồi.
Phạm Long cứ ngỡ tình bạn hơn 10 năm cứ như thế mà chấm dứt, thế nhưng không hắn đã quá xem thường thằng bạn nối khố của mình quá rồi, tuy nó ham chơi, thế nhưng không phải là một thằng không có suy nghỉ.
Hôm qua sau khi thằng Nhân trở về, cũng đã tìm hiểu thực hư chuyện của chị nó, sau khi nghe xong nó cũng không có nói gì mà trở lại trong phòng mình đóng cửa thật chặt.
Đến sáng hôm ngay hôm sau, ngay từ sáng sớm Trọng Nhân đã xác xe đạp chạy ra ngoài, đương nhiên không phải chạy ra tiệm internet mà đến cửa hàng nhà Phạm Long xin làm việc.
Như thế nào là một người đàn ông trưởng thành, không phải là được xác định do độ tuổi, hay lần đầu tiên được làʍ ȶìиɦ. Mà xác định được tránh nhiệm của bản thân, trách nhiệm với gia đình trách nhiệm với người con gái mà mình yêu thương, muốn dùng cả cuộc đời này để bảo vệ che chở lấy.
Bất kể ai trên đời này khi sinh ra thì hai chữ trách nhiệm đã đặt ở trên vai, người ở vị trí càng cao, trách nhiệm càng lớn. đặc biệt đó khi ơ trên vai của một người đàn ông.
Phim của Tinh gia từng có một trích đoạn, mà trích đoạn kia lại trở thành một trong những thước phim có giá trị nhất trong lịch sử
Châu Tinh Trì: Tôi sẽ nuôi cô
Cô gái ( người Châu Tinh Trì yêu): ha ha ha ha! Anh lo được cho bản thân mình chưa, mà anh đòi nuôi tôi.
Nhiều người sẽ cho rằng đoạn hội thoại này chỉ là một trích đoạn hài nhảm. thế nhưng đối với những người từng trải đó là một lời nói sâu lắng nhất.
Bản thân anh còn chưa lo chưa xong thì anh lấy tư cách gì lo cho người mình yêu. Cho nên về sau có một bài hát mang nên là sai lầm của anh. Đánh thẳng vào điểm này, nói lên sự bất lực của một thằng đàn ông vừa mới trưởng thành. Vừa mới va chạm với xã hội bị dập không thương tiếc, để rồi đánh mất người phụ nữ mình yêu thương, người mà bản thân muốn bảo vệ chăm sóc. Nhưng lực bất tòng tâm.
Hành động lần này của Trọng Nhân đã có thể thấy chỉ một đêm hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, tạm thời gác lại cái tôi của bản thân, mà biết lo nghỉ xa hơn. Chưa tính đến chuyện tương lai, nhưng chuyện trước mắt hắn đã biến san sẽ gánh nặng của gia đình lên vai mình. Đó là biểu hiện của sự trưởng thành, sự chính chắn hơn trong lối suy nghỉ.