Chương 49: Thanh Mai Trúc Mã
Trần Kim Ngân bị Phạm Long mắng chửi thẳng thừng như thế, cô nàng tức giận đến mức lỗ mũi muốn phun lửa, nhưng có điều mũi nàng ta lại không được cao cho nên thở càng nhanh, càng nặng thì âm thanh phát ra càng lớn.
" Thôi được rồi! bớt bớt lại chút đi! ở đây không có ai dỗ dành bạn đâu! Lớn rồi! cũng không phải con nít nữa! đặc biệt là con gái! Mỗi khi mở miệng ra thì phải chú ý đến ngôn từ! nếu không sẽ bị chửi là ngực to vô não đấy!" Phạm Long tiếp tục miệng tiện tru tâm giết người.
Trần Kim Ngân tức giận, mặt đỏ bừng, môi nàng mấp máy cái gì đó! Nhưng không thể nói thành lời chỉ có thể tức giận xách cặp đi ra khỏi lớp.
Mà Trần Kim Ngân đi ra khỏi lớp hầu như tất cả mọi người còn lại cũng không mấy ai quan tâm. Đương nhiên cô nàng Kim Ngân này trong lớp cũng không được mọi người ưa thích là mấy.
"Long! Có ai nói miệng bạn rất thối hay không? Dù sao cũng là con gái bạn cũng thật là quá đáng!" Trần Thanh Mai tức giận thay cho Trần Kim Ngân.
" Ồ! Sao bạn biết miệng mình thúi! Hôn rồi hay sao mà biết hay vậy!" Phạm Long lộ ra nụ cười ɖâʍ đãng.
Trần Thanh Mai cũng bị những lời này của Phạm Long cho tức cho đỏ mặt, nhưng cô nàng cũng không giống như Trần Kim Ngân nổi giận đùng đùng tức đến xịt khói đầu mà thay vào đó là sự giận dỗi của con gái, lại kèm theo đó là một chút thẹn thùng.
" Thôi! được rồi chúng ta tiếp tục trở lại vấn đề chính! Các bạn muốn biết tại sao mình luôn miệng là nói kiếm tiền, phải kiếm thật nhiều tiền! Nguyên nhân đó chính là mình sợ nghèo!"
" Ha ha ha ha!" Ngay lập tức cả lớp cười ầm lên, nhưng trong số đó lại không có Lê Thảo Nguyên cùng Trần Thanh Mai.
Phạm Long cũng cười! nhưng nụ cười của hắn chính là một nụ cười đắng chát.
" Chắc các bạn đang thấy những lời mình nói thật là buồn cười nhĩ! Nhưng những ai từng sống cái nghèo! Thì họ mới thật sự cảm thấy cái nghèo nó đáng sợ đến mức như thế nào!"
" Các bạn đã bao giờ từng nghĩ đến sẽ có một ngày mẹ bạn sốt, nhưng trong nhà lại không có nổi một đồng tiền, thậm chí ngay cả gạo cũng không có mà ăn! Ba của bạn trong đêm phải cầm một cây đèn dầu lo lói đi vào rừng cao su móc mũ. Rồi sáng ngày hôm sau ra bán được đúng 1500 đồng để mua một 1,5 kg bún về ăn!"
" Các bạn đã từng chịu cảnh! Khi nhà hàng xóm bị mất gà! Mà họ lại qua nhà bản mở nắp rồi nhà bạn ra để xem nhà bạn có ăn thịt hay không?"
" Ha ha ha! Làm sao? Sao không cười nữa!"
" Các bạn cho rằng mấy câu chuyện này mình bịa ra à! Không! nó là sự thật! thậm chí còn nhiều chuyện còn kinh khủng hơn nữa kìa!"
" Cái nghèo nó cực kỳ đáng sợ! bạn có bao giờ nhìn thấy ánh mắt người giàu nhìn người nghèo chưa? Cũng có thể các bạn không để vì rất có thể một trong số các bạn đây từng dùng ánh mắt đó để nhìn người khác!"
" Đó là ánh mắt coi rẻ! ánh mắt khinh thường!"
" Các bạn có thấy, ngay bây giờ các bạn được mọi người xung quanh quý trọng đi đâu cũng được khen ngợi rằng, cháu xinh quá, học giỏi quá, ngoan quá, lễ phép quá!"
" Các bạn cho rằng những người đó khen các bạn là sự thật! ha ha ha! không phải! người ta đang vuốt mặt nhìn mũi! Những lời khen này không phải dành cho các bạn! mà chính là dành cho cha mẹ các bạn nghe!"
" Hiện tại vào giờ phút này, mọi người xung quanh các bạn, kể cả họ hàng thất thích đối xử tốt với các bạn đó là dựa vào số tiền mà cha mẹ các bạn kiếm được!"
" Và 10 năm, 20 năm nữa! người ta cũng đối xử với cha mẹ các bạn dựa trên số tiền của các bạn kiếm được!"
" Thế nào! Kỳ lạ không? khó hiểu lắm phải không! nhưng nó chính là bản chất trần trụi của cái xã hội này!"
" Có tiền có xui ma khiến quỷ! Nhưng không có tiền á! Nói chó! nó cũng không nghe! Nó khốn nạn vậy đó!"
" Nếu bạn giàu á! Thu nhập hằng tháng 100 triệu, rồi cuối tháng bạn đi đánh bài, bạn thua hết 20 triệu! người ta gọi đó là giải trí!"
" Còn nếu như bạn nghèo! Bạn chỉ là một thằng thợ hồ, lương của bạn là 300. 000 một ngày. Mà cuối tuần bạn nhậu, xong bạn đi đánh bài, thua hết 1 triệu. thì người ta sẽ gọi bạn là cờ bạc, bê tha!"
" Các bạn biết đĩ! Mấy con nhỏ đứng đường về đêm dưới đường Trần Phú á! Một lần của nó là 2 – 300. 000 người ta gọi nó là đĩ!"
" Còn một đêm của nói lên đến vài ngàn đô! Thì người ta gọi nó là kiều nữ!"
" Cạc bạn thấy mình thật thô tục đúng không? Mình thật là ti bỉ đúng không! nhưng những điều mình nói đó chính là sự thật! là bản chất của cái xã hội này! ở ngoài kia, ở bên ngoài gia đình của các bạn, bên ngoài cổng trường này! nó không phải là màu hồng mà các bạn tường mơ ước! sẽ mãi mãi không có một chàng bạch mã hoàng tử trong chuyện cổ tích đâu."
" Cái nghèo nó đáng sợ lắm! nó sẽ làm cho con người biến chất! Các bạn sẽ không tưởng tượng được đâu! Ngoài kia nó kinh khủng lắm!" Phạm Long đứng trên bục giảng dùng những từ ngữ tận đáy tâm can của hắn nói ra những lời trong lòng mình.
" Long! Vậy bạn đã có bao giờ nghèo chưa?" Lê Thảo Nguyên lúc này mới giọng run run hỏi.
" Có chứ! vì mình đã từng nghèo qua! Nên mình mới thấy được cái nghèo nó đáng sợ đến nhường nào! Mà bạn cũng từng chứng thực qua rồi còn gì!" Phạm Long nhìn Lê Thảo Nguyên lộ ra một nụ cười yếu ớt.
" Ngày trước ba bạn cùng ba mình còn là anh em chí cốt mà! Nếu như mình nhớ không lầm thì giữa hai gia đình có có ước hẹn với nhau nữa đấy!" Phạm Long bất ngờ nói ra một cái tin tức chấn động khiến cả lớp phải kinh hô ồ lên một tiếng.
" Trời! ghê nha! Có phải là hôn ước từ bé không? trời má! Sao mà nó kích thích dữ vậy nè!" Con gái bản tính trời sinh đó chính là bà tám rồi, nay lại phát hiện một chuyện động trời như thế nào sao không phấn khích, kích thích cho được.
Sắc mặt Lê Thảo Nguyên có một chút ửng hồng vì xấu hổ, đôi bàn tay siết chặt lấy nhau, xoắn xít không ngừng, trong nội tâm của nàng lúc này giống như có 108 con hươu đang không ngừng nhảy loạn.
" Cái này! cái này có phải là một lời tỏ tình không chính thức không ta! Mình! Mình phải làm sao đây! Có nên chấp nhận không!" Lê Thảo Nguyên không ngừng suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.
Còn Trần Thanh Mai sắc lại lại càng khó coi hơn ra nhiều lần, ánh mắt của nàng nhìn Phạm Long như hình viên đạn.
" Các bân! Đừng có hiểu lầm! chỉ là vì hai gia đình quá thân thiết! cho nên hai đứa mình cùng nhau lớn lên mà thôi! chứ không phải như các bạn nghĩ đâu!"
" Ôi! Không có hôn ước! nhưng là cùng nhau lớn lên! Là thanh mai trúc mã trung truyền thuyết hay sao?" cả lớp lợp lại một lần nữa bạo nổ.
" Nhưng như vậy thì đã sao? Cho dù là hai gia đình thân thiết còn thân hơn cả anh em ruột thịt! Nhưng một khi sa cơ thất thế thì ngay cả lục thân còn không nhận chứ gì nói đến anh em chí cốt!"
" Nếu như mình không vào trường Long Khánh này, cùng nhau học tại lớp C3 này thì rất có khả năng cả đời mình và Thảo Nguyên cũng chẳng có cơ hội gặp lại dù chỉ một lần!"
Cái này Phạm Long nói là sự thật, nếu như Phạm Long nhớ không lần thì kiếp trước Lê Thảo Nguyên sau này chính là một ca sĩ cực kỳ nổi tiếng, sau đó nàng còn lấn sang các mảng nghệ thuật khác như vũ đạo, đóng phim. Rồi con nghe đâu nàng còn kết hôn với một ông chủ đại gia bất động sản nào đó! Nói chung là theo ký ức của Phạm Long thì kể từ khi gia đạo hắn sa sút thì đã không còn gặp cô ấy thêm một lần nào nữa.
Phạm Long đang định nói gì thêm thì ngay lúc này tiếng chuông tan học vang lên.
" Thôi! hôm nay chúng ta kết thúc tại đây nhé! nói nãy giờ cũng khô hết cả cổ rồi!" Phạm Long liền đi xuống trở lại bàn học của mình.
" Long! Bạn có giận không?" Lê Thảo Nguyên ngẩng đầu lên nhìn Phạm Long với đôi mắt ngấn lệ.
" Trời! sao lại ứa nước mắt rồi! gì mà giận với không giận! chuyện bình thường mà! Thôi ngoan! Không khóc! Để lát anh cho em! Đừng khóc nữa mà! Ngoan ngoan!" Phạm Long mặt dày trêu đùa. Phạm Long nói xong ngay lập tức vác cặp chạy trối ch.ết.
" Long! Bạn đi ch.ết đi!" Lê Thảo Nguyên tức giận đứng lên thở hổn hển quát lớn.
" Ghê nha! Ghê nha! Thanh mai trúc mã! Lớn lên từ bé luôn ha!" lúc này mấy cô bạn xung quanh ngay lập tức bu lại xung quanh Lê Thảo Nguyên, nhất quyết hôm nay phải hỏi cho ra lẽ.