Chương 59: Lặng Lẽ Lướt Qua Nhau
Căn nhà số 28 đường Nguyễn Trãi, căn nhà này chính là căn nhà của vị tân bi thư thị ủy thị trấn Long Khánh. Lúc này tuy đã hơn 12 giờ rồi, thế nhưng căn nhà này đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Bên trong phòng làm việc Nguyễn Tư Tường Long không ngừng rít lấy từng ngụm thuốc lá, ánh mắt vô định cứ nhìn chằm chằm ra bên khung cửa sổ bên ngoài.
Bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã càng khiến cho lòng của ông càng trở nên trĩu nặng hơi, đôi bàn tay nó cứ không ngừng xoắn xuýt hết xoa rồi lại nắn.
" Anh! Con bé vẫn chưa về! trời mưa như thế này! Con bé có thể đi đâu được chứ!" Lúc này dì Mai cũng bước vào, bộ dáng rất là lo lắng.
" Đây cũng không phải lần đầu tiên nó bỏ nhà đi như thế! em cứ mặc xác nó! Cứ coi như anh không có một đứa con gái như nó!" Thanh âm của người đàn ông này vẫn lạnh lùng và tuyệt tình như thế, nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt, ánh mắt luôn nhìn ra bên ngoài cùng động tác tay không ngừng xoa nắn đã không ngừng bán đứng lấy ông.
" Con bé Khánh nó vừa mới đến nơi này không quá được 3 ngày! Đêm hôm như thế này! Nó có thể đi đâu được chứ! Nó là con gái đấy! ai biết ngoài kia có chuyện gì. . ." nói đến đây dì Mai cũng không có nói thêm ánh mắt tràn ngập sự lo lắng nhìn ra bên ngoài.
Nguyễn Tư Tường Long lão ra rít một hơi thuốc thật sâu rồi dùng đầu ngón tay bóp nát điếu thuốc đang hút dở kia rồi nhanh chóng bước xuống lầu.
Dì Mai nhìn theo bóng lưng người đàn ông đang hối hả xuống lầu, trong nội tâm của nàng cũng thả lỏng đi đôi chút.
Chừng 5 phút sau Nguyễn Tư Tường Long lái xe ra khỏi gara. Đây là một chiếc Nissan phiên bản 2000, đây chính là dòng xe phổ thông, chẳng có gì đặc sắc hơn nữa nhìn bộ dạng bên ngoài của nó lại thập phần của kỹ. nếu nhìn bề ngoài của chiếc xe thì chắc chắn sẽ không một ai tin rằng chiếc xe này chính là xe của bí thư thị ủy thị trấn Long Khánh đâu.
Trong đêm tối chiếc Nissan vòng qua vòng lại khắp mọi con đường, ngõ hẻm, nó đi từ các khu công viên, quán ăn đêm cho đến các tụ điểm như nhà nghỉ, tiệm internet. Hầu như những nơi mà ông nghĩ rằng con gái mình có khả năng đi đến ông đều đi qua. Thế nhưng lại không có một chút tăm hơi hay dấu vết gì cả.
" Khánh! Con đi đâu rồi! ba xin lỗi! mà ba quá xúc động! Khánh ơi! con đâu rồi!" Trong xe người đàn ông không ngừng cầu nguyện, không ngừng mong mỏi tìm được đứa con gái yêu quý của mình.
Nhìn bề ngoài ông chính là một người đàn ông lạnh lùng, máu lạnh, không quan tâm đến gia đình. Là một người đàn ông cuồng công việc chăm lo cho nhân dân.
Thế nhưng nào ai biết rằng ông lại là một người cực kỳ yêu thương vợ con của mình. Sự kiện năm đó khi vợ của ông ch.ết! không phải là ông không quan tâm, nhưng vợ của ông đã kiên quyết không cho ông biết! vì bà quá am hiểu bản tính của chồng mình. Một khi ông hay tin bà bị bệnh nhất định sẽ bất chấp tất cả để trở về bên cạnh bà để chăm sóc.
Thế nhưng một khi ông về thì dự án dầu khí cực kỳ quan trọng kia nhất định sẽ thất bại. như vậy ông sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đối với Quốc gia, đối với Đảng, với nhân dân. Khi này đất nước đang trong tình trạng cực kỳ khó khăn. Dự án đó không thể không thực hiện được.
Hơn nữa đây là căn bệnh viêm gan B giai đoạn cuối, cho dù ông có trở về cũng không giúp ích được gì cả. trước sau gì bà cũng sẽ ch.ết mà thôi! nếu đã như thế! Thì cần gì một chút cảm giác trước khi ch.ết mà lại tổn hại đến tương lai của chồng.
Và đương nhiên với một người yêu thương vợ như Nguyễn Tư Tường Long thì việc mất đi người vợ của mình đó chính là sự đau đớn khôn nguôi. Sau khi vợ mất ông càng trở nên điên cuồng với công việc hơn, thậm chí quanh năm suốt tháng ông không về nhà lấy một lần. không phải là ông không quan tâm đến hai đứa trẻ ở nhà. mà chính là ông sợ phải đối diện với con gái. Vì con gái khi lớn lên lại càng giống vợ của ông. Nỗi đau khổ, giằng xé trong tâm khảm khiến ông thể nào nguôi ngoai được.
Một người có thể lý trí trong công việc, nhưng lại ngu ngốc trong việc xử lý chuyện gia đình, đặc biệt là đối với những người mình yêu thương nhất. cũng không phải tự dưng trong các câu chuyện ngôn tình các vị tổng tài thường có xu hướng thích ngược thê, ngược người mình yêu thương đâu. Rồi chỉ khi nào mất đi, không nhìn thấy người mình yêu nữa rồi mới cuống cuồng lo lắng.
Nguyễn Tư Tường Long chạy qua khắp mọi con đường trong thị trấn, nhưng ngay cả một chút bóng dáng của con gái ông không thể tìm ra được, cho dù là một chút.
Ông chạy xe xung quanh công viên 21/4, rồi vòng xuống đường Nguyễn Văn Cừ, dọc theo con đường này không có một bóng người. thế nhưng bất chợt lại có một chiếc xe máy chạy ngang qua. Tuy trời đang mưa, thế nhưng người này chạy xe bên ngoài lại không mặc áo mưa, trên xe còn treo một bọc thuốc nhỏ.
Hai chiếc xe cứ như thế chậm rãi lướt qua nhau như chưa từng quen biết. nhưng thực ra giữa hai người đàn ông này bọn họ hầu như cả một cuộc đời này chẳng hề liên quan gì đến nhau, cho đến khi một ngày có một cô gái với hai má sưng vù được con trai đưa về nhà. Thì lúc này vô hình chung giữa hai người đàn ông này dần dần xuất hiện một sợi dây liên hệ.
Đúng người đàn ông chạy trên chiếc xe máy kia chính là bố của Phạm Long, phải đội mưa ngoài đường mua thuốc tiêu viêm, tiêu sưng cho con gái của người đàn ông đang chạy trên chiếc ô tô kia. Quả nhiên đây là một câu chuyện cười đến mức không thể nào tưởng tượng được.
. . . .
Tối hôm đó sau khi Tường Khánh ăn xong thì thời gian cũng đã quá nữa đêm, cũng may ba Phạm Long cũng đã mua về được thuốc bôi tiêu viêm, nếu không ngày mai khuôn mặt Tường Khánh sẽ bị sưng lên như cái đầu heo mất.
Để dỗ dành tâm hồn bị tổn thương của cô gái trẻ mẹ Phạm Long đã mang Tường Khánh vào phòng mình ngủ, và đương nhiên ba hắn bị đuổi ra ngoài. Và cuối cùng ba gã đàn ông, không phải nói là một gã đàn ông cùng hai chàng thiếu niên phải cùng nhau chen chút trong một căn phòng chật hẹp.
Không biết trong đêm hai dì cháu nói gì với nhau, thế nhưng sáng ra chỉ thấy Tường Khánh gọi mẹ hắn là mẹ, thanh âm ngọt ngào còn hơn cả mía lùi khiến cho Phạm Long phải rợn cả tóc gáy.
" Được rồi! kể từ ngày hôm nay! Khánh sẽ là con gái nuôi của mẹ! Long! Tuy Khánh với con là cùng tuổi thế nhưng Khánh nó sinh tháng ba, còn con sinh tháng 10, cho nên từ nay coi phải gọi Khánh là chị! Có biết chưa?"
" Khụ! Hả! dụ gì vậy trời!" Phạm Long đang uống sữa đậu nành, sau khi nghe mẹ hắn tuyên bố cái tin tức này liền trợn mắt ho sặc sặc sụa.
" ha ha ha ha! ch.ết mày nha con! Ha ha ha!" Thằng Nhân bên cạnh cười như được mùa.
" Thôi được rồi! mọi người tiếp tục ăn sáng! Mẹ mang khánh đi mua đồ! Con bé cũng không thể ăn mặc như thế này được!" Mẹ hắn nắm tay Tường Khánh rời đi để lại Phạm Long cùng thằng Nhân đang cười ngoặc nghẻo.
" Ê Long! lần này thì mày sướng rồi nha! Tự nhiên có thêm một bà chị gái xinh đẹp à!" Thằng Nhân kế bên không ngừng châm chọc.
" Thôi! mày im dùm tao một cái! Ăn cho nhanh đi rồi còn đi nhập hàng kìa!" Phạm Long có chút giận chó đánh mèo.
" Mà Long! vụ con bé kia là sao vậy! chị nín từ tối qua đến giờ rồi! nói cho chị nghe đi!" Lúc này chị tuyết liền sáp đến người người Phạm Long. cũng không biết vô tình hay cố ý là cánh tay của Phạm Long lại bị ép vào giữa khe núi sâu hoắm của chị Tuyết. Xúc cảm trên cánh tay truyền đến một cổ cảm giác ấm áp và mịn nàng tạo cho hắn một cái cảm giác lâng lâng khó tả vô cùng.
" Cái này! Chị! Cái này! Emmmm. Emmm!" Phạm Long lúc này có chút cứng họng nói không thành lời.
" Thằng Nhân nó biết! chị hỏi nó đi! Em qua tiệm của em đây!" Phạm Long đỏ mặt chạy trối ch.ết.
" Khỉ bố thằng nhát gái, vậy mà suốt ngày cứ đòi kiếm tiền đi lấy vợ!" Thằng Nhân ha hả cười lớn tiếng, câu nói này khiến cho bốn cô gái còn lại đỏ mặt tiếp tục cúi gằm đầu uống ăn sáng.