Chương 2-1
Lần đầu tiên gặp Uông Cảnh Diệu, là trong một hoàn cảnh rất bất ngờ. Người như y, chính là loại khiến người khác gặp qua một lần sẽ không quên được.
Khi đó tôi mới vừa chia tay Tần Dục Minh không lâu, đã dọn khỏi nhà anh, tự tìm chỗ ở khác, một mình thật sự quá buồn chán, liền ra ngoài uống rượu.
Gần nhà vừa hay có một quán bar “sạch”, tôi cũng không muốn tìm người, chỉ uống vài ly mà thôi, bởi vậy mới đến đó, không hề để ý đến oanh oanh yến yến xung quanh, uống được nửa ngày, quỷ thần nào xui khiến để tôi nhìn thấy loại cocktail lúc gặp lại Tần Dục Minh kia.
“Black Russian.” Nhân viên pha chế đặt ly xuống trước mặt tôi, dùng bật lửa hơ trên mặt rượu, cậu nhân viên này khá thanh tú, tôi đã gặp qua không ít người đẹp, nhưng cậu ta cũng có chút khác biệt, có điều chưa kịp mở miệng trêu đùa, đã có người không hề khách khí ngồi xuống bên cạnh.
Tôi nhìn sang, trong nháy mắt cậu nhân viên kia đã bị quẳng ra sau đầu — đây mới đúng là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, vẻ đẹp rất có tính xâm lược, khác hoàn toàn so với vẻ lạnh lùng của Tần Dục Minh, y thật nhiệt tình, nhìn thấy tôi, trước tiên chỉ mỉm cười không nói gì, cũng không hỏi chuyện khác, chỉ nói muốn mời tôi uống rượu.
Y quá hợp khẩu vị tôi, huống chi tôi còn đang trong thời kỳ dưỡng thương, người khó gặp thế này thật sự khiến tôi không thốt ra nổi lời từ chối.
Thật ra cũng không trò chuyện gì, cả hai chỉ vừa uống với nhau vừa nói về những đề tài không liên quan đến bản thân, mãi cho đến khuya mới bước ra khỏi quán rượu.
Lúc đó Uông Cảnh Diệu đã say tới mức lờ mờ mông lung, bước đi còn hơi lảo đảo. Hai mắt ướt át, hai gò má đỏ ửng, lúc nhìn tôi có hơi mờ mịt, đột nhiên lại nở nụ cười, trong miệng còn lẩm bẩm tên ai, tôi loáng thoáng cảm thấy quen tai, nhưng nhất thời không nghĩ ra nổi, chỉ đỡ y đến ven đường gọi taxi, thôi đã giúp thì giúp đến cùng, liền đi thuê phòng giúp y.
Ai ngờ đã đặt y lên giường rồi lại trốn không thoát, không phải sắc đẹp của y cám dỗ tôi — tôi còn chưa đến nước này, mà là y cứ kéo chặt tay tôi, còn nói, cậu biết yêu thầm đau khổ đến mức nào không?
Tôi không ngờ y lại gặp cảnh như vậy — yêu thầm.
Tôi chưa từng yêu thầm ai, nếu như thích liền theo đuổi, không còn yêu thì chia tay, đa phần là quan hệ bạn tình tốt đẹp, nhưng sẽ không tiến thêm một bước để trở thành người yêu, bọn họ muốn tiếp tục, đều bị tôi từ chối. Không có tại sao, thứ tôi có hứng thú vốn chỉ là thân thể của bọn họ, chưa từng để ý đến tình cảm.
Biểu hiện trên mặt y không hề vui vẻ, vừa hay tôi lại chẳng có gì để làm, liền nằm xuống giường, nghe y kể câu chuyện yêu thầm của mình.
Uông Cảnh Diệu và người y yêu thầm quen nhau thời đại học, y nhất kiến chung tình với người đó, đối phương lại chỉ coi y là bạn bè, y từng kín đáo thổ lộ qua, không biết người ta là không hiểu — hay cố tình không muốn hiểu, việc này chỉ có người đó mới biết. Mới đầu y còn cho rằng hắn là người biết tu tâm dưỡng tính, không muốn yêu đương, nào ngờ người ta chỉ có vẻ ngoài lạnh nhạt, thật ra lại phong lưu thành tính, cũng không phải mạnh vì gạo bạo vì tiền, người đó chẳng cần nói gì, cũng có thể xoay người khác vòng vòng như thường, nhìn có vẻ rất chung tình, nhưng thoáng cái đã thấy hắn chia tay người ta, lại có vẻ rất bạc tình, bao nhiều người khóc lóc thành tiếng trước mặt, trò gì cũng thử qua, nhưng hắn chưa bao giờ lay động.
长袖善舞 – mạnh vì gạo, bạo vì tiền: có điều kiện thuận lợi nên hoạt động mới có hiệu quả cao, ý câu này nói không phải anh cậy vào nhan sắc vật chất mà phong lưu.
“Một khi đã chia tay thì sẽ không quay đầu lại. Đây là do người ấy nói.” Uông Cảnh Diệu gằn từng chữ một, tôi nhìn bộ dạng y, cũng đoán được tâm trí y đã hơi hỗn loạn, nhưng lúc y nói với tôi câu này một chữ cũng không sai, vô cùng nghiêm túc, lại vừa mang theo chút hy vọng.
Tiếp đó tôi mới biết vẻ hy vọng này của y từ đâu mà có — thì ra là người y yêu thầm vừa mới chia tay.
“Cuối cùng cũng chia tay.” Uông Cảnh Diệu nói, trên mặt hiện lên ý cười. “Trước đây hắn từng nói, đối tượng yêu đương lần này rất nghiêm túc, muốn cùng người đó đi tiếp một đường.”
“Lúc hắn nói câu ấy, biểu tình nghiêm túc như vậy — tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đó trên mặt hắn. Một giây kia tôi đã biết mình vĩnh viễn không có cơ hôi. Ai ngờ, ha ha, cái người làm hắn tưởng là đối tượng nghiêm túc đầu tiên, lại đi ngoại tình!” Uông Cảnh Diệu cười hết sức vui vẻ, trong mắt y vẫn toát lên vẻ yêu thương sâu đậm, “Bọn họ nhanh chóng chia tay. Hắn rất đau khổ, nhưng tôi tin hắn cũng có thể thoát ra nhanh chóng. Tôi có thể giúp hắn. Hiện giờ cuối cùng hắn cũng có thể nhìn thấy tôi.”
Chuyện cũ tới đây là hết, Uông Cảnh Diệu nhanh chóng ngủ mất, tôi không muốn ngủ cùng y trên cùng một giường — y ngủ không hề yên tĩnh chút nào. Thế là tôi đành ngủ trên sopha, nửa đêm đột nhiên khát khô cả họng, lúc đứng dậy uống nước lại nghe thấy hình như y đang lẩm bẩm gì đó, âm thanh kia có vẻ vô cùng đau khổ chua xót, tôi nhất thời tò mò, liền kề sát vào nghe.
Kết quả nghe thấy y không ngừng lặp đi lặp lại một cái tên, “… Dục Minh… Tần Dục Minh…”
Mới đầu tôi cho là mình nghe nhầm, sát lại gần hơn, y im lặng một lúc, trên mặt hiện lên vẻ giãy dụa, trong miệng thì thào, “Tần Dục Minh!”
Tôi cứng người lại ngay đó, tưởng y còn muốn nói thêm gì, nào ngờ y quấy rối giấc ngủ của tôi rồi, tự mình nhanh chóng ngủ say mất, bỏ lại tôi ngồi bất động một đêm trên ghế sopha, chờ tới hừng đông, tôi liền rời khỏi khách sạn, ném lại y ở đó một mình.
Tôi và bạn bè Tần Dục Minh không hay gặp nhau, chúng tôi cũng không định giới thiệu cho người kia bạn bè của mình, chỉ muốn thuận theo tự nhiên, không ngờ giờ tôi lại gặp chuyện như thế này, chắc là Tần Dục Minh chưa cho bọn họ xem ảnh của tôi, cho nên Uông Cảnh Diệu mới không biết tôi chính là bạn trai cũ của người y yêu thầm nhiều năm.
Sau khi về đến nhà tôi vẫn không ngủ được, nhớ lại lời Uông Cảnh Diệu kể, Tần Dục Minh rất nghiêm túc đối với lần yêu đương này, cũng nhớ lại y nói, Tần Dục Minh từng nghĩ tới việc cùng tôi đi tiếp một đường.
Đi tiếp một đường! Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc này! Dù không phải nghe chính miệng anh nói ra, nhưng sức nặng của những lời đó không nhẹ đi chút nào, nhất thời trong lòng tôi vô cùng kích động, cầm điện thoại ấn số của anh, trong đầu chỉ còn sót lại ý nghĩ phải gọi cho anh, gọi cho anh gọi cho anh, nói cho anh biết tôi rất hối hận, tôi vẫn còn thích anh, vẫn còn muốn cùng anh. Khí huyết sôi trào trong lòng ngực, trong khoảnh khắc đó tôi phảng phất cảm thấy mình có vô vàn sức mạnh và dũng khí, liền bấm gọi Tần Dục Minh.
Nhưng thứ tôi nghe được lại là giọng nói buồn ngủ mông lung của một người đàn ông khác, giọng nói này tôi vô cùng quen thuộc, lúc cùng Tần Dục Minh xử lý hậu sự của cha, tôi đã nghe qua rất nhiều lần — người đó là luật sư cũ của cha tôi, Lương Chính Dương.
Tôi thoáng chốc sững sờ, không khỏi nhìn lại màn hình di động một chút — trên đó thật sự hiện tên Tần Dục Minh, nhưng nhận điện thoại lại là Lương Chính Dương.
Tôi không thốt lên nổi câu gì, người bên kia cũng vô cùng mờ mịt, “Xin chào, tôi là Lương Chính Dương, xin hỏi có chuyện gì không?”
Tôi liếc nhìn đồng hồ, bảy giờ mười, giờ này Tần Dục Minh còn chưa dậy, đúng như dự đoán, một lúc sau người nói chuyện bên đầu kia đã thay đổi, “Duy Hiên? Có việc gì?”
Tôi há mồm mấy lần, cuối cùng vẫn nghẹn ra một câu, “Anh và Lương Chính Dương ở cùng nhau?”
“Chúng ta đã chia tay rồi, không phải sao?” Anh thốt ra một câu nhẹ như mây gió từ đầu bên kia, không hề biết rằng trong lòng tôi là nỗi đau khổ phiên giang hải đảo, tôi tự biết mình không còn gì để nói, liền cúp điện thoại.
翻江倒海 – phiên giang hải đảo: dời sông lấp bể, ý là trong lòng em đau khổ lộn tùng phèo lên rồi.
Nỗi đau khổ khi ấy giờ nhớ lại vẫn còn rất rõ ràng, lần đầu tiên biết được Tần Dục Minh thật lòng với mình như thế, lại là nghe được từ miệng người khác, mà sự lạnh lùng của anh, cũng nhờ đó tôi mới thật sự hiểu được.
“Một khi đã chia tay thì sẽ không quay đầu lại.” Tôi nhớ tới lời Uông Cảnh Diệu nói về cách đối xử với chuyện tình cảm của Tần Dục Minh, cuối cùng cũng nhận ra tôi và Tần Dục Minh đã hết.
Rốt cuộc biết được người ta từng dành cho mình một tình yêu sâu nặng như vậy, ngay lúc vô cùng mừng rỡ, lại đồng thời nghe chính miệng anh nói rằng tình cảm này không còn cơ hội cứu vãn.
Không gì đau khổ hơn.