Chương 3-2
Tần Dục Minh đang nói dối.
Buổi tối sau khi dọn dẹp xong tôi nằm trên chiếc giường đã lâu không dùng, nhớ đến những lời anh nói ban ngày mà cảm giác hoang đường cứ luẩn quẩn không đi. Lúc này thứ duy nhất tôi có thể tin được là anh ấy đã nói thật về quần áo của Uông Cảnh Diệu.
Ban ngày tôi nhất thời bị anh lừa, cứ bình thản nghĩ rằng anh ghét nói dối mình, bây giờ mới cảm thấy thật buồn cười.
Tôi chỉ thu dọn những quần áo cần mặc khi đi tuyên truyền cùng vài món đồ khác, anh đứng bên cạnh nhìn mà không tỏ bất kỳ thái độ gì, tình cờ khóe mắt liếc qua mặt anh tôi mới thấy biểu tình của anh vô cùng bình thản, dường như chẳng hề buồn bã khi tôi dọn đi, hay là hối hận vì hành động của mình. Lúc đó trong đầu đã cảm thấy quái lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, thậm chí lúc tôi kéo va li ra cửa anh cũng chỉ kiềm chế mà đứng đó nhìn tôi, thân thể hơi ngả về phía trước, biểu tình trên mặt lộ ra vẻ yếu thế lần thứ hai, giống như mới vừa thật sự tỉnh lại.
Sau đó một mình tôi bước vào thang máy, gương mặt cả hai đối diện nhau, anh vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt có vẻ có nhiều điều khó hiểu, muốn nói lại thôi đến mấy lần, nhưng chúng tôi đều không nói thêm gì nữa cho đến khi cánh cửa im lặng đóng lại trong sự yên tĩnh khó chịu này.
Trước khi ở bên Tần Dục Minh tôi có mua một căn nhà trong thành phố, chỉ là nhà ba phòng hai sảnh thông thường, tôi ở một mình còn ngại lớn, sau đó dần dần gặp anh nhiều hơn rồi cuối cùng xác định tình cảm, anh từng tới căn nhà này vài lần, tuy không nói gì nhưng tôi biết anh không thích nó, vì vậy sau khi yêu nhau tôi liền chuyển tới nhà anh, đẹp hơn rộng hơn, nhưng cũng trống trải hơn.
Trước khi quay về tôi đã thuê người tới dọn dẹp, cho nên giờ chỉ cần sắp xếp lại đồ đạc mình mang tới rồi uống một chút rượu, cơm tối còn chưa ăn đã đi nằm.
Hơn hai năm không về đây, cho dù có thuê người quét dọn nhưng trong không khí vẫn đầy mùi bụi bặm, tôi không chịu nổi nên dù đã là cuối thu vẫn đành phải mở cửa sổ ra.
Lúc chạng vạng trời có đổ mưa một trận, gió mang theo luồng không khí lạnh lẽo lùa vào khiến rèm cửa hai bên phất phơ theo, dù sao thì mùi vị lạnh lẽo ẩm thấp này còn tốt hơn bụi bặm nhiều, chỉ là nhiệt độ trong nhà cũng bất chợt giảm đi, nhưng đóng cửa sổ lại thì quá khó chịu, tôi đành miễn cưỡng để cửa đó, dùng sức cuộn mình vào trong chăn.
Tôi nằm trên giường, có lẽ vì gió lạnh thổi qua mà đầu óc hỗn loạn bỗng dưng tỉnh táo lại, lúc này mới phản ứng được ban ngày Tần Dục Minh không bình thường tới mức nào.
Anh đang cố ý tỏ ra yếu thế cho tôi xem. Trước giờ anh luôn mạnh mẽ, tôi vốn không thích kiểu người như vậy nhưng lại sa vào lưỡi dao được quấn trong tơ lụa mềm mại của anh, sự dịu dàng của anh khiến tôi không thể nào từ chối, cam tâm tình nguyện đắm chìm không hề giãy dụa, sự dịu dàng ấy thấm vào da thịt, một khi rút đi tấm tơ lụa kia thì kề sát trên người chính là lưỡi dao sắc nhọn lạnh lẽo.
Là tự tôi đem nhược điểm của mình bày ra trước lưỡi dao, trao cho anh quyền lợi tổn thương tôi.
Tôi biết ngoại tình là lỗi của tôi, nhưng tôi không nghĩ là sau khi anh đồng ý tái hợp thì anh có quyền được ngoại tình. Là anh khiến cho tôi hiểu được thế nào là chung thủy trong tình yêu, vậy mà đảo mắt lại người phạm sai lầm này lại là chính anh.
Thản nhiên đến hoàn hảo, nửa thật nửa giả mà nói dối, lừa gạt tôi cũng không hề biến sắc.
Có lẽ chính anh cũng không nghĩ là có thể lừa dối tôi hoàn toàn, cho nên mới chẳng thèm ngăn cản tôi dọn đi. Hay đúng hơn là, anh nhiều lần nhắc nhở tôi việc anh ngoại tình bởi vì anh muốn tôi nói ra lời chia tay?
Di động đặt trên tủ đầu giường đột nhiên rung lên, ánh sáng từ màn hình phát ra chiếu lên trần nhà, tôi nằm ngửa nhìn vùng sáng đó hồi lâu, mãi cho đến khi tự nó tắt đi mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhưng chưa được nửa phút sau điện thoại lại rung lên lần nữa, tôi nhìn về phía di động, thấy tên Tần Dục Minh nhảy nhót trên màn hình thì lòng lại nghĩ đến Lâm Hằng, lúc sáng mình đã cúp điện thoại của hắn nhưng giờ vẫn chưa thấy hắn gọi lại.
Lần này vẫn là nó tự ngắt, tôi chống người nhổm dậy nghiêng đầu qua xem, màn hình hiển thị có cuộc gọi nhỡ, phía sau còn mở ngoặc ghi một con số “ ”.
Tôi cũng không biết tại sao mình cứ muốn nhìn chằm chằm vào đó, còn đang ngẩn người thì di động đã rung lên lần ba — nếu anh không xác nhận rõ ràng là tôi không muốn nhận điện thoại thì sẽ tiếp tục gọi nữa, tôi biết điều này.
Vì vậy lần này tôi duỗi cánh tay lạnh cóng ra, ngắt cuộc gọi đi.
Ánh sáng tắt ngúm, cuối cùng tất cả đều khôi phục vẻ yên tĩnh nên có.
Tôi nằm lại trên giường, một lần nữa cuộn mình vào chăn rồi chậm rãi thở ra một hơi.
Sau đó không có thêm cuộc gọi nào.
Kết quả của việc mở cửa sổ sau cơn mưa lạnh lẽo rồi ngủ chính là tôi bị cảm.
Bệnh cảm thật ra cũng bình thường, chỉ là nghẹt mũi thở không thông, nước mắt chảy không ngừng mà thôi. Phiền phức nhất là trong nhà không hề có thuốc cảm, lúc trước dọn đi những gì cần thanh lý đã thanh lý hết rồi, thật sự là chẳng còn lại gì.
Bởi vì vậy mà dù trời còn lạnh hơn hôm trước nhưng tôi cũng đành mặc thêm áo lông bên ngoài sơ mi, sau đó chọn chiếc áo khoác thật dày, do dự một lúc rồi vẫn đi ra ngoài.
Mặc dù đã gần mười một giờ trưa nhưng sắc trời vẫn rất ảm đạm, sương mờ dày đặc không hề có bóng dáng mặt trời, được cái gió đã ngừng thổi.
Lúc trước mua căn nhà này bởi vì xung quanh nó có siêu thị, tiệm thuốc và quán bar, giờ thật sự là đáng mừng. Tôi có hơi chóng mặt, kéo theo đó là toàn thân từ đầu đến chân đều mệt mỏi rã rời, miễn cưỡng mua thuốc xong mới nhớ ra trong bếp ngoại trừ gia vị hôm qua người dọn dẹp mua về thì chẳng còn gì có thể ăn được, vì vậy liền vào siêu thị.
Tôi nhớ lúc tôi bệnh Tần Dục Minh đã nấu trà gừng cho tôi, gừng nấu với đường đỏ, sau khi vị cay xè qua đi thì có chút ngòn ngọt tinh tế, rất tốt khi bị cảm mạo. Tôi biết thứ đó rất đơn giản, chỉ cần lên internet tìm một chút thì tôi cũng có thể làm được.
Dù hiện giờ đầu tôi hơi choáng váng.
Tôi đứng chọn gừng, thật ra tôi không hề biết cách chọn chỉ cầm đại lên xem, đột nhiên nghe tiếng kêu kinh ngạc phát ra bên tai, sau đó một bàn tay thon dài tinh tế xuất hiện trước tầm mắt tôi, trực tiếp nắm chặt cánh tay tôi, chủ nhân bàn tay đó đứng bên cạnh tôi, giọng nói đặc biệt quen thuộc, “Duy Hiên, sao anh lại ở đây?”
Tôi quay đầu qua nhìn, không nhịn được mỉm cười rồi lại có chút co quắp và do dự, cuối cùng vẫn chào hỏi người ta, “Hi, A Chập.”