Chương 3-5
Trước đây từng đọc được một câu thế này, muốn thay đổi một người không chịu thay đổi đầu tiên phải để người đó nếm mùi đau đớn, sau khi nhớ kỹ sự đau đớn kia người đó mới biết được rằng không có chuyện gì là tuyệt đối không thể. Chỉ có điều tôi vừa không nỡ làm đau Tần Dục Minh, đồng thời cũng không muốn bản thân mình chịu đau, chẳng còn cách nào ngoài uyển chuyển hơn một chút.
Có điều, Tần Dục Minh năm đó lại vui vẻ nhìn tôi đau đớn xót xa.
Hiện nay cũng vậy.
Tôi nằm trên giường nghe tiếng rần rần như mưa gió quét qua, sau đó là tiếng anh ấy bắt đầu nấu cơm.
Không ngờ anh thật sự vứt hết những thứ A Chập mới nấu.
Trong lòng tôi rất phức tạp, nhưng tôi biết bây giờ là thời điểm tốt nhất để ngồi xuống nói chuyện với anh, có một số câu nhất định phải hỏi rõ, cho dù cuối cùng có chia tay chăng nữa.
Dường như chỉ vừa thiếp đi một giây thôi Tần Dục Minh đã nhẹ nhàng lay tôi dậy, đầu tiên anh tỏ vẻ không có việc gì mà sờ trán tôi, thở phào nói nhiệt độ không tăng lên, sau đó mới ôm lấy tôi, kê một chiếc gối sau lưng để tôi dựa vào đầu giường, lấy chăn bọc kín tôi lại rồi ngồi xuống bên giường thổi cháo đút tôi ăn.
“Tần Dục Minh.” Tôi nhìn một bên sườn mặt anh, “Anh nói em nghe, cuối cùng là hai người chia tay lúc nào?”
Anh giơ tay lên đút một muỗng cháo vào miệng tôi, im lặng một lúc mới mở miệng nói, “Vào ngày em đến studio.”
“Tại sao?” Tôi hỏi, “Nói vậy đêm đó lúc em gọi cho anh —”
“Hôm đó anh không làm bất cứ chuyện gì với cậu ta.” Tần Dục Minh nhàn nhạt nói, “Là do cậu ta thừa lúc anh không chú ý mà trộm di động của anh.”
Tôi cười lạnh một tiếng, cảm thấy thật buồn cười, cục tức trong lồng ngực không thể nào tan biến, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt tôi.
“Những thứ này anh đều nói thật.” Tần Dục Minh nói, “Hôm qua lừa em là anh sai, nhưng lúc đó anh chỉ —”
“Sợ em đòi chia tay?” Tôi lạnh lùng hỏi, “Nếu anh thật sự sợ thì sao lại lên giường với Lâm Hằng, hơn nữa còn dây dưa không chịu cắt đứt? Anh thật sự động lòng với anh ta?”
Tần Dục Minh thả bát cháo xuống, quay người lại hôn tôi. Nụ hôn này nhìn có vẻ thật lòng, nhưng tôi biết rất rõ kỹ thuật hôn của anh, có thể đem giả ý hôn thành chân tình, nụ hôn của anh chẳng nói lên được điều gì cả.
“Em không tin anh?” Vừa hôn xong anh lại ngồi dậy nhìn tôi chăm chú, hơi nhíu lông mày.
“Anh muốn em lấy gì tin anh?” Tôi bình tĩnh đáp, “Anh ngoại tình, chẳng lẽ còn muốn nói ngoại tình không có tội?”
Anh ấy im lặng một lát, trong một tíc tắc tôi đã bắt được một tia đau khổ trong mắt anh, nhưng thứ này biến mất quá nhanh chóng, tôi đành coi như nó không hề tồn tại.
“Em muốn thế nào mới có thể tha thứ cho anh?” Cuối cùng một lúc lâu sau anh mới hỏi.
Tôi nghe được sự cay đắng trong lời nói, rốt cuộc đành ngẩng lên nhìn thẳng vào anh, ánh chiều tà phủ lên cơ thể anh, thần thái gương mặt vẫn câu dẫn lòng người như trước, khiến cho ai cũng mong chờ tình yêu của anh.
Nhưng tôi lại nếm đủ mệt mỏi trong cái gọi là tình yêu này.
“Hôm qua lúc em hỏi anh, anh đã nói dối, Tần Dục Minh.” Tôi lạnh nhạt nói.
Anh không nhúc nhích cũng không nói gì, cả người hơi đờ ra, tôi biết đây là ngầm thừa nhận.
“Chờ anh không ngoại tình cũng không nói dối nữa, chúng ta sẽ lại bàn về tình yêu này.” Tôi tiếp tục, “Chia tay đi, anh hai. Đừng khiến em phải căm ghét anh.”
Vẻ lạnh nhạt trên mặt anh cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, không giống như lần đầu tiên long trời lở đất, lần này tôi chẳng hề cảm thấy đau đớn gì. Sau khi chia tay nếu anh muốn ở bên Lâm Hằng hay là yêu người khác, vậy càng chứng tỏ chúng tôi quả thực không thuộc về nhau. Tôi sẽ không dây dưa thêm nữa.
Sai thời gian sai địa điểm còn gặp sai người, tình yêu sinh ra sao có thể đúng đắn.
Tôi bình tĩnh nhìn anh, đã rất lâu tôi không gọi anh là anh hai, đây giống như là một từ khóa, một khi nói ra thì khó có thể cứu vãn nữa rồi.
“Anh sẽ không cho phép em rời khỏi anh.” Im lặng một lúc lâu, anh lại bày ra vẻ mặt điên cuồng kia.
Tôi không nói nữa, bây giờ có nói gì cũng đều uổng phí. Sau đó anh lại ngồi xuống bưng bát cháo lên.
“Anh sẽ không cho phép em yêu người khác.” Anh nhìn tôi ăn cháo, lẩm bẩm lại trong miệng lần thứ hai, “Em chỉ có thể yêu anh.”
Tình yêu là một thứ thật xa xỉ, bao nhiêu người tan nát cõi lòng vì nó, đau đớn thấu xương.
Tình yêu vốn nên ngọt ngào, tuy nhiên lại không thể nào tách bỏ hoàn toàn sự đau khổ bên trong, nếm đủ đắng cay thì sẽ không thể quay về sự ngọt ngào đó nữa. Cho dù là vậy nhưng con người lại không thể từ bỏ việc tìm kiếm tình yêu, tôi cũng không thể.
Tôi chỉ là một kẻ phàm tục, vừa ích kỷ vừa đáng ghét.
Tôi chỉ hy vọng người tôi yêu cũng thật lòng yêu tôi.
Nếu như người đó là Tần Dục Minh, trước đây không khó vậy bây giờ cũng sẽ không khó. Anh yêu tôi, cho dù là xuất phát từ sự chiếm hữu hay là từ thói quen, đều là ưu thế của tôi. Tôi có thể đoạt lại anh về.
Đương nhiên không thể hoàn toàn khôi phục như cũ, nhưng một Tần Dục Minh yêu tôi và luôn lấy tôi làm trọng, tôi có thể tìm anh trở về.