Chương 5-3
Cuối cùng vẫn không thể thực hiện ý muốn của Tần Dục Minh. Sau khi tôi kết thúc công việc và ăn cơm chia tay với mọi người xong, quay về nhà trọ đã thấy mặt mày anh ấy thâm trầm ngồi bên giường.
Ánh sáng mơ hồ xuyên qua rèm cửa chiếu vào, sắc mặt anh ấy tối tăm khó hiểu, tôi mở cửa vào cũng chẳng khiến anh liếc mắt nhìn sang.
“Anh?” Tôi nhẹ nhàng đóng cửa, dường như lúc này anh mới nghe được tiếng vang, rốt cuộc cũng nhìn sang đây.
“Xong rồi?” Anh hỏi, giọng nói hơi trầm, tôi phải bước vài bước về phía anh mới nghe rõ.
“Xong rồi.” Tôi đáp, ngồi xuống cạnh anh.
Đầu tiên là im lặng, sau đó anh mới mở miệng, “Mẹ bị bệnh.”
Trong nháy mắt tôi không nhớ nổi “Mẹ” trong miệng anh là ai, có điều liền nhanh chóng phản ứng lại, đây không phải tên riêng — anh đang nói về người mẹ của cả hai chúng tôi.
“Bệnh gì?” Có thể khiến anh lộ ra bộ dáng này chỉ sợ là bệnh nan y. Lòng tôi biết mình phải thương cảm vì chuyện này, phải sốt ruột, thậm chí phải lập tức rời khỏi đây đến Pháp — không biết bà ở đâu nhỉ, Paris sao? Quan hệ giữa tôi và bà ấy lạnh nhạt như vậy, người biết bà bị bệnh cũng là anh, giờ phút này trong lòng tôi vô cùng mờ mịt, sốt ruột cũng vô dụng, nhưng tôi biết đó là những cảm xúc mà một người nên có.
“Nói là trong đầu có một khối u, trước mắt chưa biết là lành tính hay ác tính.” Tần Dục Minh nói xong liền im lặng, sau đó mới nói tiếp, “Anh biết quan hệ giữa bà và em luôn…”
“Khi nào thì đi?” Tôi đứng lên, hỏi.
Anh nhìn tôi.
“Dù sao cũng là mẹ của em, cho dù bà ấy không để ý đến em hơn hai mươi năm — thì vẫn cứ là mẹ của em.” Tôi thấp giọng nói. Dù xuất phát từ nguyên nhân nào thì tôi vẫn phải đến thăm bà ấy, huống hồ gì bà còn báo cho Tần Dục Minh rồi.
Thì ra mẹ tôi quả thật ở Paris, khi tôi đến bệnh viện thăm thì bà đang nằm trên giường bệnh, dường như đang ngủ. Bên cạnh có một người hộ sĩ, còn ông chồng giàu có của bà thì chẳng thấy đâu.
Tần Dục Minh ngồi đợi trong phòng bệnh một lúc còn tôi chỉ liếc qua rồi ra ngoài, không biết khu vực hút thuốc ở đâu, cơn nghiện thuốc kéo tới khiến tôi khó chịu đi tới đi lui. Trong lòng bỗng dưng nôn nóng.
“Ngày mai sẽ có kết quả kiểm tra.” Trước khi tôi muốn vào giục anh thì giọng Tần Dục Minh đã vang lên sau lưng.
Tôi quay đầu lại nhìn anh.
“Nghe nói rất có khả năng là khối u lành tính.” Tuy nói vậy nhưng trên mặt anh không thoải mái là bao, từ trước đến nay anh và mẹ thỉnh thoảng vẫn gặp nhau, bà cũng yêu thích anh hơn, mọi thứ này tôi đều biết. Bởi vậy lúc này anh lo lắng cũng là điều nên làm, tôi không có bất kỳ bất mãn nào. Anh dừng lại một lát rồi nói tiếp. “Mẹ mới hỏi thăm anh về em.”
Tôi liếc anh một cái, trong lòng bỗng dưng mất kiên nhẫn, “Bà ấy không có. Chắc chắn sẽ không, anh không cần nói những lời này thay bà.”
Anh chỉ im lặng đi đến bên cạnh hôn lên mặt tôi. Dường như tôi nghe thấy tiếng than nhẹ của anh nhưng không muốn nghĩ sâu hơn. Môi anh vuốt ve trên gương mặt tôi chốc lát, dời xuống tìm thấy môi tôi, chỉ là một nụ hôn trấn an rồi nhanh chóng tách ra, có lẽ bởi vì đây là nơi công cộng.
“Chờ phẫu thuật xong chúng ta trở về ngay.” Anh vuốt tóc tôi, giọng nói mang theo ý hòa hoãn và động viên.
Tôi gật đầu xem như đáp ứng. Yêu cầu này rất hợp lý, tôi không có lý do và cũng không thể cự tuyệt. Huống hồ lúc này tôi không muốn làm khó anh, một mình bay về nước thật vô nghĩa, xa nhau đã lâu nên bây giờ tôi muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn.
Có điều chưa từng nghĩ bởi vì vậy mà sinh ra chuyện, tôi thì có thế nào cũng không đáng nói, trên danh nghĩa và huyết thống bà ấy đều là mẹ của tôi nhưng đối với tôi lại chẳng khác gì người xa lạ. Còn Tần Dục Minh thì không như thế.
Quan hệ giữa anh ấy và mẹ cũng không thể nói là rất thân thiết, nhưng tính ra thì lại có rất nhiều chuyện cần làm. Mẹ cũng yêu thích anh hơn, từ nhỏ tới lớn tôi đều biết. Bà đồng ý dành một phần nhỏ trong tình yêu keo kiệt của mình cho Tần Dục Minh, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng tôi cũng cần tình yêu đó.
Bởi vậy sau này lúc đối diện với gương mặt và giọng nói nghiêm túc chỉ trích của bà, tôi chỉ lạnh nhạt nói tạm biệt rồi quay người bước thẳng ra khỏi phòng bệnh.