Chương 14

Đông qua, xuân lặng lẽ tới, ven đường dần có màu xanh của chồi non, sông cũng tan băng. Sông Nguyệt là con sông nhỏ chảy qua thôn Quan Gia, nước sông tựa như trăng sáng nên mới được đặt tên như vậy.


Bọn nhỏ bị người lớn giữ trong nhà suốt mùa đông rốt cuộc cũng được thả ra, tựa như chim nhỏ sổ lồng, khắp nơi đều có bóng dáng phá phách của chúng.


Lúc này, Quan Viễn đang ngồi trên bờ ruộng nhìn Triệu Thanh Cốc ngẩn người, bỗng nhiên bị vỗ vai một cái. Quan Viễn quay đầu lại xem, là một bé trai khoảng sáu bảy tuổi, da đen nhẻm, tóc xoăn bung một đầu. Cậu bé nhếch môi lộ ra hai hàm răng trắng bóc cười với Quan Viễn.


Quan Viễn cố lục trong trí nhớ hồi lâu, vẫn không tìm thấy bất kỳ ấn tượng nào về cậu bé này, không có hứng thú với mấy cậu nhóc quậy phá bèn quay đầu đi, ngắm Triệu Thanh Cốc tiếp. Không ngờ, bả vai lại bị vỗ một cái. Quan Viễn tức giận hỏi, “Làm gì?”


Cậu bé kia cười nói, “Em gái, em thật là dễ thương! Còn đẹp hơn cả cô anh nữa!”
Quan Viễn nghe như sấm nổ giữa trời quang, nghiến răng nói gằng từng chữ, “Cậu, nói, thử, xem, tôi, có, chỗ, nào, giống, với, con, gái, hả?”
Cậu bé kia gãi gãi đầu, “Chẳng lẽ không phải con gái sao?”


Quan Viễn tức giận nghĩ thầm: ghét nhất mấy đứa nhóc lỳ lợm này, “Tôi là con trai!”


available on google playdownload on app store


“Không thể nào! Để anh xem em có gà con không anh mới tin!” Nói xong cậu bé kia lập tức nhào qua kéo quần Quan Viễn xuống. Quan Viễn cuống quít ngăn lại, có điều cậu bé kia tuy trông nhỏ con nhưng lại rất có sức. Quan Viễn thấy quần sắp bị kéo xuống tới nơi, không quan tâm thể diện gì nữa, vội vàng hô to, “Anh, anh ơi! Mau tới cứu Tiểu Viễn…”


“Quan Thạch Đầu! Mày làm cái gì đó, dám bắt nạt em trai tao hả?!” Triệu Thanh Cốc nghe tiếng Quan Viễn la, chạy một mạch tới, nắm cổ áo xách Quan Thạch Đầu lên. 


Quan Thạch Đầu nói với vẻ mặt khó tin, “Cái gì?! Cậu ta là con trai?!” sau đó khinh thường hừ một tiếng, “Nhìn chẳng khác gì một đứa con gái ẻo lả!”
Quan Viễn thầm chửi: mụ nội nó, thằng quỷ nhỏ này từ đâu chui ra đây?!


Triệu Thanh Cốc thả Quan Thạch Đầu xuống, “Đây là em trai tao, nếu để tao nghe thấy mày nói xấu hoặc bắt nạt em tao một lần nào nữa, coi tao có cho mày một trận không!” Triệu Thanh Cốc đe dọa.
Dường như Quan Thạch Đầu rất sợ Triệu Thanh Cốc, bĩu môi nói, “Biết rồi.”


“Được rồi, cút đi! Không được tới gần em trai tao nữa!” 
Quan Thạch Đầu nghe vậy, lập tức chạy mất dép. 
Triệu Thanh Cốc phải quay lại làm việc ngay, lo lắng dặn dò Quan Viễn mấy câu rồi mới đi.


Quan Viễn ôm cục tức không có chỗ xả, thầm nghĩ chờ có cơ hội nhất định phải cho thằng nhóc kia một bài học mới được. Không ngờ, chỉ chốc lát sau cơ hội đã tới. 


Quan Thạch Đầu dắt một đám trẻ tới, đứng xa xa chỉ chỏ Quan Viễn, không biết Quan Thạch Đầu nói gì, chỉ thấy bọn nhóc kia nghe xong đồng loạt cười to, còn hô ‘quỷ ẻo lả’ gì gì đó.


Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Quan Thạch Đầu đang nói xấu cậu. Mợ nó, cọp không phát uy nên tưởng là mèo bệnh à?! 


Quan Viễn chạy đi nói với Triệu Thanh Cốc là cậu muốn đi chơi với các bạn nhỏ khác. donlkeeienx.đàn/;nlkêq"quýddoon Triệu Thanh Cốc dù sợ Quan Viễn bị bắt nạt, nhưng biết trẻ con cần có bạn chơi, bèn gật đầu đồng ý.


Xin phép xong, Quan Viễn lập tức chạy như bay tới trước mặt bọn nhóc kia. Quan Thạch Đầu hô to, “Ô, em gái xinh đẹp từ đâu tới đây? Mau lại đây cho anh sờ tí coi!” 
Quan Viễn nghe xong vừa tức vừa buồn cười, đứa nhỏ này bắt chước tên lưu manh nào đây?!


Quan Viễn ngoắc ngoắc tay với Quan Thạch Đầu, “Dám đấu một mình với tao không?”
Quan Thạch Đầu ôm bụng cười to, “Này, bọn mày, nghe rõ không, em gái này muốn một đấu một với tao đó!


Có vẻ Quan Thạch Đầu là cầm đầu của nhóm này, mấy đứa nhỏ thấy Quan Thạch Đầu cười, lập tức cười theo. Quan Viễn lặng lẽ lấy ra một chai nước tăng lực từ trong không gian, uống vào. Đây là phát minh của đời sau, có thể kích phát tiềm lực lớn nhất của con người trong nháy mắt, quan trọng là không có bất kỳ tác dụng phụ nào.


Quan Viễn cảm nhận nước tăng lực đã có hiệu quả, nhanh chóng nhào qua chỗ Quan Thạch Đầu, đấm một cái lên mặt cậu ta. Quan Thạch Đầu lập tức ngã ngửa xuống đất, hồi lâu sau mới có sức bò dậy, đưa tay lau mặt, phát hiện máu mũi đang chảy ròng ròng.


Quan Thạch Đầu nổi điên phản kích lại, nhưng vẫn bị Quan Viễn đánh ngã hết sức dễ dàng chỉ với một đấm. Lần này Quan Viễn không cho Quan Thạch Đầu có cơ hội thở dốc, khống chế sức lực vừa đủ, đấm liên tục vào người Quan Thạch Đầu, vừa đánh vừa hỏi, “Phục chưa? Phục chưa?”


Mới đầu Quan Thạch Đầu còn cố gượng, về sau thật sự chịu không nổi, hô to, “A, phục rồi, phục rồi!” 
Quan Viễn nghe vậy lập tức dừng tay lại. “Nói, rốt cuộc ai mới là thằng ẻo lả?”
“Tao… tao mới là thằng ẻo lả!” Quan Thạch Đầu bị đánh sưng mặt, hàm hồ nói.


Quan Viễn phủi phủi tay, “Về sau hễ thấy tao là phải hô ‘đại ca’, biết không?”
“Dạ, biết. Đại ca!”


Quan Viễn thắng trận, vênh váo đi về, không ngờ vừa quay đầu đã thấy Triệu Thanh Cốc đang đứng cách đó không xa, cười hì hì nhìn cậu. Quan Viễn lập tức chột dạ, anh thấy hết rồi? Anh có cảm thấy mình rất hung, không thích mình nữa không?


Quan Viễn chậm chạp bước lại gần Triệu Thanh Cốc, lắp bắp hỏi, “Anh… Anh thấy hết rồi à?”
Triệu Thanh Cốc xốc Quan Viễn lên, nói, “Đều thấy hết rồi! Không ngờ Tiểu Viễn nhà chúng ta mạnh dữ vậy! Thật khiến anh được mở rộng tầm mắt.”


Quan Viễn nghe giọng Triệu Thanh Cốc thật sự vui vẻ, tự hào cười nói, “Tất nhiên, Tiểu Viễn là em của ai chứ?!”
“Ha ha” Triệu Thanh Cốc đụng đụng mũi mình vào mũi Quan Viễn nói, “Em của ai mà khiến người ta thấy cưng quá à!”


“Hì hì” Quan Viễn đánh đã tay, lại phát hiện dù mình có thế nào Triệu Thanh Cốc cũng thích, tâm tình vô cùng vui sướng.
Triệu Thanh Cốc chơi trò ném Quan Viễn lên cao. Quan Viễn cảm giác tựa như đang bay, vứt đi tất cả gông xiềng, giang hai tay đón gió.


Chiều về, Quan Viễn nằm trên lưng Triệu Thanh Cốc, vẫn còn đắm chìm trong hưng phấn.
Triệu Thanh Cốc nghe Quan Viễn cười ngây ngô, hỏi, “Vui dữ vậy sao?”
“Dạ!”
Chỉ cần Quan Viễn vui là Triệu Thanh Cốc cũng thấy vui, mệt mỏi giảm bớt, bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều. 


Quan Viễn nhìn con sông Nguyệt trước mặt, chợt nhớ ra đã một tháng cậu và Triệu Thanh Cốc chưa được ăn một miếng đồ mặn nào. Không thể để việc ‘ôm một núi đồ ăn còn để mình đói bụng’ xảy ra được!
“Anh, bây giờ còn sớm, mình ra sông xem thử có cá hay không đi?”


Triệu Thanh Cốc lập tức bước chậm lại, “Tiểu Viễn muốn ăn cá à?”
Quan Viễn biết Triệu Thanh Cốc lại đang tự trách, thầm than, hai người bọn họ ai thật sự quá quan tâm lẫn nhau.
“Dạ. Mình đi thử đi, không có thì về thôi!”


Hai người đi tới bờ sông, Triệu Thanh Cốc thả Quan Viễn xuống, chuẩn bị xuống nước bắt cá. dinlkẽn/đà/lêơ.qnq[quý.đôn  Đầu xuân nước sông vẫn còn rất lạnh, Quan Viễn sao nỡ để Triệu Thanh Cốc xuống nước chịu khổ, bèn làm bộ vọc tay xuống nước chơi, rồi lặng lẽ nhỏ vài giọt nước suối thiêng vào đó. 


“Tiểu Viễn, nước lạnh lắm đừng chơi…” Triệu Thanh Cốc chưa nói hết câu, đã có một con cá lớn nhảy vọt lên bờ
Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc sững người, vôi nhắc, “Anh, mau bắt nó lại đi! Không nó lại nhảy xuống nước mất!”


“Ừ, ừ.” Triệu Thanh Cốc phản ứng kịp, vội bổ nhào cả người xuống đất chụp con cá lại. Hiếm lắm Quan Viễn mới có dịp thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Triệu Thanh Cốc, cảm thấy rất thú vị.


Dù đã chộp được con cá vào trong tay, Triệu Thanh Cốc vẫn chưa dám tin là thật, tự bấm đầu ngón tay một cái, thấy đau mới dám tin. Triệu Thanh Cốc phục hồi lại tinh thần, thận trọng nhìn khắp bốn phía, thấy không có ai khác mới yên tâm.


“Tiểu Viễn đừng hô to, mau đi theo anh!” Hai người lại tới cái nhà tranh nhỏ lần trước. Triệu Thanh Cốc đã lén cất thêm mấy thứ ở đó để dành nấu đồ ăn.


Triệu Thanh Cốc nhanh chóng nhóm lửa nướng cá. Quan Viễn ngồi một bên, lén bôi gia vị lên khắp con cá. Chẳng mấy chốc cá đã chín, bay mùi vô cùng thơm ngon. 
Quan Viễn ăn xong phần của mình, thỏa mãn vuốt bụng, ợ một cái, nhìn sang Triệu Thanh Cốc, thấy anh vẫn còn, bèn hỏi “Anh, sao anh không ăn hết đi?”


“Ngốc, đồ ngon sao có thể ăn hết một lần chứ!”
Quan Viễn thầm nói, em cứ muốn anh ăn hết đấy, thì sao?! 
Lúc này trời đã tối hẳn, Triệu Thanh Cốc cõng Quan Viễn đi nhanh về nhà họ Quan.


Tới khúc rừng bạch dương, đột nhiên hai người nghe thấy những tiếng thở dốc nặng nề, sau đó vang lên tiếng một giọng nữ nhão nhẹt, “Thấy ghét! Sao lâu nay không tới tìm em!”


Triệu Thanh Cốc bỗng nhiên bước chậm lại. Quan Viễn giật mình nghĩ, giọng nói này, không phải là giọng của vợ Quan Mãn Địa, con trai bà nội ba sao? Nếu bà nội ba biết chuyện không biết sẽ đau lòng tới mức nào đây. 


Tiếp đó, một giọng nam vang lên, “Thơm quá! Cục cưng à, thằng oắt kia không thỏa mãn được cưng đúng không!”
Giọng nữ xì một tiếng khinh miệt, “Đừng nhắc tới kẻ vô dụng kia!”
Quan Viễn đã nhận ra giọng nam kia là ai: Vương Nhị mặt rỗ.


Triệu Thanh Cốc im lặng cõng Quan Viễn về nhà, sau khi vào phòng khóa cửa lại rồi, mới dặn Quan Viễn, “Chuyện vừa rồi em không được kể cho bất kỳ ai nghe hết, biết không?”
Quan Viễn giả vờ không hiểu hỏi, “Anh, bọn họ đang làm gì vậy?”


Triệu Thanh Cốc gõ đầu Quan Viễn một cái, “Đừng hỏi, càng không được nói cho ai biết hết, nghe chưa?” Quan Viễn giả bộ giận dỗi, bĩu môi, dạ một tiếng.
Triệu Thanh Cốc hối hận vì đã gõ đầu Quan Viễn, yêu thương xoa xoa chỗ mới vừa gõ, hỏi, “Anh sai rồi, xin lỗi Tiểu Viễn. Có đau không?”


Quan Viễn vén tay áo lên, cười nói, “Tiểu Viễn rất mạnh, sao lại sợ đau chứ!” 
Triệu Thanh Cốc bật cười, “Được rồi, anh biết Tiểu Viễn mạnh rồi!”


Hai người vô cùng ăn ý không hề nhắc lại chuyện này, nhưng có một số việc không phải cứ không nhắc nghĩa là nó không tồn tại. Chừng mười ngày sau, trong thôn đột nhiên khua chiêng gõ trống kêu toàn thôn đi đánh kẻ thông ɖâʍ. Quan Viễn lập tức biết sự tình đã bại lộ.






Truyện liên quan