Chương 13: Không Vui
Lận Xuyên cũng chau mày, kỳ nghỉ này của anh không dễ gì mới xin được, hơn nữa lúc trước cô ta cũng không nhắc đến việc muốn thi đại học, nếu không thì anh cũng sẽ không về rồi.
“Nhưng mà……”
“Sau khi cháu kết hôn vẫn có thể học đại học, sau đó sinh con thì thím cũng có thể chăm giúp, sao lại không được? Xuyên Tử, lần này con không được nghe nó, đều phải nghe mẹ.”
Mẹ Lận là người rất hiếu thắng, bà ấy nói những lời này cũng không có gì sai.
Nhưng mà, Tần Duyệt Duyệt nhìn Lận Xuyên một cái, nói: “Xuyên Tử, anh cũng biết tính quan trọng của việc học đại học, cho nên……”
“Em học đại học, anh rất ủng hộ, nhưng kỳ nghỉ lần này của anh rất hiếm có, anh cảm thấy điều này không mâu thuẫn với việc chúng ta kết hôn.” Lận Xuyên bình tĩnh nói.
“Nhưng, nhưng mà…...”
“Không phải cháu vẫn chưa thi đậu sao?”
Mẹ Lận ở bên cạnh, nói một câu xui xẻo mà không một chút do dự nào.
“Thím hai, mọi người đều mong cho những người năm nay thi đại học đều có thể thi đậu, sao thím có thể nói như vậy được.”
Lận Đông Hà chung quy là thương xót Tần Duyệt Duyệt, cô ta còn nhỏ nhưng làm việc rất có chừng mực và lại rất cầu tiến, những người nông dân trong thôn sẽ không hiểu được cô ta. Đặc biệt là thím hai lợi hại như vậy, sau này gả vào gia đình họ, nhất định sẽ chịu thiệt.
“Đồng chí Tô Tô, cô cũng là người từng học đại học rồi, trong thời gian học đại học mà kết hôn, có phải rất dễ phân tâm không.”
Đột nhiên Tần Duyệt Duyệt đẩy vấn đề qua cho “khán giả” Tô Tô bên này.
Tô Tô học bá cười mỉm nói: “Không đâu, đại học rất nhẹ nhàng đấy.”
Mặc dù cô muốn chia tách cặp đôi này, nhưng đầu tiên phải nói theo mẹ Lận, bây giờ cô là cái đùi không ai dám chọc giận đấy.
Tần Duyệt Duyệt trợn to mắt, hoàn toàn không hiểu cách nói đại học rất nhẹ nhàng của Tô Tô từ đâu ra.
“Thấy chưa, Tiểu Tô người ta cũng đã nói như vậy rồi. Chuyện này cứ quyết như vậy đi, mẹ lập tức mua căn nhà ở đằng sau, hai đứa chuẩn bị rồi tổ chức hôn lễ.” Mẹ Lận nói xong, cha Lận ném tẩu hút thuốc một cái, tựa như chuyện này đã quyết định xong rồi vậy.
Và đám trẻ con ở trong phòng nghe thấy cũng vui mừng kêu lên: “Anh cả sắp kết hôn rồi, sắp cưới cô dâu rồi.”
“Im miệng.” Lận Xuyên có chút căng thẳng quát một tiếng, sau đó lại đi đốt lửa rồi.
Thật ra người ta cũng hơn hai mươi tuổi rồi, muốn cưới vợ cũng rất bình thường, chỉ là mọi người không biết người vợ này của anh không phải là người thật lòng muốn sống chung với anh.
Cô nhớ đầu câu chuyện cũng là một đêm trước ngày cưới của họ, cô vợ nhỏ bị người khác ép lấy chồng ngồi trong rừng khóc, sau đó có người đưa một chiếc khăn tay cho cô ta.
Tiếp theo nữ chính ngả vào lòng nam chính, bộc bạch với anh ta về những tủi thân của mình, sau đó nam chính vì rất nhiều chuyện mà chưa đồng ý đưa cô ta rời đi, cuối cùng đau lòng nhìn cô ta gả cho người khác.
Tô Tô cho rằng, đến lúc đó mình dẫn nam xứng đi bắt gian là được rồi, chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng đó thì nam xứng sẽ không cưới nữ chính nữa, thế thì cô cũng xem như là cứu anh ra biển khổ rồi?
Cứ làm như vậy đi.
Cho nên, cô ở bên nghe họ bàn bạc hôn sự được một lúc thì cái bụng thấy khó chịu, nên ra ngoài đi vệ sinh. Lúc về lại thì nhìn thấy dưới gốc cây có người đang hút thuốc, là nam xứng.
Bên trong đang bàn bạc hôn sự mà anh lại chạy ra đó hút thuốc gì chứ, cô đi lại xem anh thử, nhìn vẻ mặt của anh không biết là thích hay là bài xích.
“Đồng chí Lận Xuyên, sắp kết hôn rồi anh không vui sao?”
“Trẻ con mà quan tâm những chuyện này làm gì, vào nhà đi.”
“……” Ai trẻ con chứ, cô học xong đại học rồi đấy nha.
Có điều, nhìn dáng vẻ nghẹn ngào này của nam xứng và vẻ ngoài nhát gan khi nói đến chuyện kết hôn thì hoàn toàn là hai người khác nhau, đáng đời anh bị người ta ức hϊế͙p͙. Cô không thèm quan tâm nữa, hừ một tiếng rồi đi vào nhà.
Còn Lận Xuyên thì tiếp tục hút thuốc, anh biết đối tượng đính hôn đó không thích anh, cũng biết cô ta muốn thông qua việc thi đại học để thay đổi của đời của bản thân.
Nhưng mà, nếu như ban đầu mình đã gật đầu đồng ý hôn sự này rồi thì nhất định phải giữ vững lại hứa.
Anh giẫm điếu thuốc dưới đất, rồi bước vào nhà tiếp tục nghe họ bàn bạc hôn sự.
Lúc Tần Duyệt Duyệt về, anh phụ trách đưa cô ta về, nhưng có chút lúng túng là bởi vì đối phương xem ra rất không vui.