Chương 43: Cô Có Mưu Đồ Xấu
Tô Tô không quan tâm họ lườm liếc nhau như thế nào, cô nói thẳng: “Cô nói thử xem, một người phụ nữ lề mề cái gì, nên thế nào thì theo thế đấy. Vừa nãy hai người đã hủy hôn rồi, còn muốn ăn hời nhà họ Lận sao?”
Nhưng lúc này Tần Duyệt Duyệt đột nhiên lại cười giễu, nói: “Đồng chí Tô, có phải cô quá quan tâm đến nhà họ Lận rồi không, có phải cô với Lận Xuyên có ý gì với nhau không? Thế thì gả cho anh ấy được rồi, nhưng mà……” Cho dù xé rách mặt đến công xã thì cô ta cũng có chứng cứ.
“Được thôi, tôi gả.” Tô Tô mạnh miệng nói xong thì trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, nhưng mà cô không có chút gì gọi là nhường bước, thậm chí không thèm để ý đến ánh mắt đốt lửa của Lận Xuyên mà tiếp tục nói: “Đây không phải là điều mà các người đã tính toán sẵn rồi sao, muốn nhân cơ hội này thoát khỏi Lận Xuyên, sau đó nhận được sự áy náy đến từ nhà họ Lận, còn có được danh tiếng tốt.”
“Cô nói bậy……”
Tần Duyệt Duyệt vừa nói xong thì nghe thấy có âm thanh vang lên từ bên người Tô Tô.
Âm thanh này hình như là được ghi âm lại, sau đó ở trong đó là đoạn đối thoại của một cặp nam nữ……
Sắc mặt của cô ta liền tái mét, cô ta vô thức liếc nhìn Lận Đông Hà. Lận Đông Hà phản ứng lại, đây là đoạn đối thoại của họ lúc gặp nhau trên thị trấn, hơn nữa còn khá mập mờ. Bất giác sắc mặt biến đổi, anh ta nói: “Cô đã làm gì?”
Anh ta vừa định xông lên thì bị Lận Xuyên cản lại, sau đó qua cái đoạn chọn mền thì đến đoạn trọng điểm.
“Nếu như, nếu như đối tượng đính hôn của em là anh thì tốt biết bao.” Giọng nói của Tần Duyệt Duyệt.
“Tiếc là, không phải.” Giọng nói của Lận Đông Hà.
“Em họ anh ít nhiều gì cũng là một quân nhân, anh chẳng qua là một người bình thường không gì cả, không xứng……với em.” Giọng của Lận Đông Hà.
“Hơn nữa bây giờ em từ hôn cũng không phải lựa chọn sáng suốt, đến lúc đó nếu như không còn sự giúp đỡ của gia đình nhà chú hai thì sợ là em không chịu nổi đến vụ xuân năm sau.” Lại là giọng của Lận Đông Hà.
“Ầy, nếu như em thi đậu đại học thì tốt rồi, đến lúc đó có thể rời khỏi nơi này, không cần bị những chuyện này trói buộc nữa.”
Phía sau còn có một đoạn dài hai người anh anh em em với nhau, hơn nữa mỗi câu mỗi chữ đều đang toan tính nhà họ Lận.
Gân xanh của Lận Xuyên với cha Lận đều nhảy dựng lên, mẹ Lận cũng sững người. Đừng nói họ, ngay cả cha mẹ của Lận Đông Hà cũng đều sửng sốt, không ngờ con trai của họ lại liên kết với người ngoài đối phó gia đình chú hai anh ta.
Tô Tô mở nội dung của bút ghi âm xong, nói: “Đây là ngày hôm đó trên thị trấn, tôi nấp ở góc tường rất lâu mới ghi lại được, vốn dĩ đây là chuyện riêng của họ, tôi không muốn quản, nhưng ăn cơm nhà ai thì theo người đó, quả thực tôi không thể nhìn các người đối xử với ân nhân cứu mạng tôi như thế. Anh ấy có gì sai, chỉ vì có hôn ước với cô nên đáng đời bị cô toan tính sao? Với loại người mưu kế như cô thì không xứng với Lận Xuyên. Còn nữa, Lận Đông Hà, chuyện hôm nay chính là do anh làm đúng không, bởi vì thanh niên tri thức Tần với anh dường như đều cảm thấy gia đình Lận Xuyên chắc sẽ cống hiến cả đời cho người khác, cô ta là ân nhân cứu mạng của họ hay gì.”
“Cái gì mà tôi làm, tôi không biết. Hơn nữa, cô… cô cố ý khiến dòng họ chúng tôi bất hòa, cô có mưu đồ xấu.” Nam chính có chút hoảng loạn rồi, anh ta chưa bao giờ nghĩ mình có một ngày sẽ bị người khác vạch trần vết sẹo, sau đó còn đẫm máu đứng trước mặt của người em họ mình.
“Tôi có mưu đồ xấu hay là anh có mưu đồ xấu, nếu như hôm nay không phải các người tính kế chúng tôi, thì đoạn ghi âm này mãi mãi tôi cũng sẽ không lấy ra.” Họa là do họ tự tìm đến, bây giờ còn trách cô nữa.