Chương 54: Không cần đâu

Người phụ nữ Tô Tô này, mặc dù mới đến vài ngày, cũng yểu điệu như thế, nhưng ít nhất là hướng về gia đình họ.
Chỉ có điều thời gian quen biết nhau quá ít, cũng không biết tính tình thực sự như thế nào.
Nhưng nhìn anh trai cậu như thế là đồng ý, thái độ đó nhìn là hiểu ngay.


Tô Tô không biết họ suy nghĩ như thế nào, còn cô thì quả thực rất phấn khởi, dẫu sao thì ở đây sau này là căn nhà nhỏ của cô rồi, nhất định phải dọn dẹp đàng hoàng mới được.


Nhưng mà mấy ngày nay nhà họ Lận đã dọn dẹp kha khá rồi, cũng không phải là ra ở riêng, sau này nhất định còn có thể chăm sóc giúp, nên cô cũng không có gì đáng lo cả.
Ba lô lớn của cô cũng được đem qua, chìa khóa cũng trong tay cô, trong lòng yên tâm hơn nhiều rồi.


Nếu như nữ chính không đến làm loạn, thì hôn sự này gần như là hoàn hảo.
Nhưng nữ chính vẫn đến rồi, nhìn bộ dạng đáng thương đó, vừa vào nhà là rơi nước mắt, như ai mắc nợ cô ta vậy.
Tô Tô không hề mắc cái bẫy đó của cô ta, lạnh lùng nhìn cô ta và nói:


"Rốt cuộc thanh niên tri thức Tần đến làm øì, có chuyện thì nói, nếu cứ khóc mãi ở đây thì tôi không làm phiền nữa."
Ba anh em Lận Hải cũng không có, Lận Giang nhỏ nhất cũng chau mày.


Mặc dù lúc trước cậu bé không có nhận bánh của Tô Tô, nhưng lúc nãy cậu bé vẫn ăn rồi. Bởi vì cô nói bây giờ mọi người là người một nhà rồi, cho nên cậu bé ăn cũng không sao.
Chiếc bánh ngọt đó ngon thật, cho nên cậu bé đã quyết định đứng bên cạnh người chị dâu mới này.


available on google playdownload on app store


Tâm tư của trẻ con chính là đơn giản như vậy, người nào cho đồ ăn thì người đó là người tốt, còn Tần Duyệt Duyệt này từ đầu đến cuối chưa bao giờ cho chúng một chút đồ ăn ngon nào.
Tần Duyệt Duyệt có chút khó xử, nói:


"Thật ra tôi có chút lời thân thiết của con gái muốn nói với cô, ba người họ đứng ở đây không được thích hợp cho lắm, chúng ta ra ngoài nhé?"
Tô Tô liếc nhìn ba anh em nhà họ Lận, chúng đứng đằng sau cô như ba người vệ sĩ vậy, cô bất giác cảm thấy buồn cười, nói:


"Không cần đâu, ba đứa nó cũng không phải người ngoài gì." Những øì nên biết thì chắc cũng đã biết rồi, chuyện này cũng không cần phải mẹ Lận che giấu cho cô ta, không nói chuyện mập mờ của cô ta với Lận Đông Hà ra đã là suy nghĩ đến quan hệ họ hàng của đối phương rồi.


Tần Duyệt Duyệt khe chau mày, cuối cùng mới ưỡn ẹo một lát, nói: "Thật ra, tôi nghĩ sau này mọi người đều là họ hàng của nhau rồi, cho nên cô có thể quên đi chuyện lúc trước không."


"ý? Nhà mấy đứa với thanh niên tri thức Tần có quan hệ họ hàng sao? Có quan hệ họ hàng mà còn có thể đính hôn với Lận Xuyên được sao?" Tô Tô giả vờ ngây thơ, ngơ ngác hỏi Lận Hải.
Lận Hải lập tức lắc đầu, nói: "Hai gia đình bọn em không có họ hàng gì cả. "


Tô Tô gật đầu, sau đó cười nói:
"Tôi là cô nhi đấy, trên thế giới này có thể không có họ hàng gì cả, tôi cảm thấy thanh niên tri thức Tần, có thể cô nhận nhầm người rồi."


Tần Duyệt Duyệt bị từ chối khéo cũng không nản, cô ta chỉ nói: "Phải đấy, chúng ta ngay cả họ hàng cũng không phải nữa rồi."
Nói xong, dáng vẻ rất khổ não: "Xảy ra chuyện như thế này, tôi cũng không muốn, chỉ là cảm thấy... cho dù không có hôn sự này thì hai gia đình chúng ta vẫn là họ hàng."


"Không cần đâu, thật sự không cần, cô sắp phải đi học đại học, rời khỏi cái thôn này rồi." Chỉ thiếu bốn chữ bám kẻ quyền quý là chưa nói thôi, nhưng cô cũng đã bày tỏ thái độ rất rõ ràng rồi.






Truyện liên quan