Chương 70: Dưỡng da
"Mũi may của mẹ tinh xảo thật, mẹ làm gì cũng nhanh”
Chị cả thả tay xuống, Tô Tô phát hiện tay của cô ấy rất thô, hơn nữa dường như còn bị nứt da.
"Em là Tô Tô, chị cả, chị tên gì thế?"
Tô Tô đến đây cũng được nhiều ngày, ngữ điệu cũng dần dần giống như người ở đây rồi.
"Chị tên Lận Tú Mai." Cô ấy nhìn trông có chút thẹn thùng, hoặc là có chút tự ti, từ đầu đến cuối đều cúi đầu xuống."
"Tay của chị hình như bị đông rồi nhỉ, nứt da cả rồi."
"Phải đấy, sáng dậy sớm nhóm lửa, đi ôm củi nên bị đông." Lận Tú Mai xoa tay, nhưng chỗ bị nứt đó có chút máu bị rướm ra.
Tô Tô vươn tay lấy một hộp dầu trong tủ ra, sau đó đưa cho Lận Tú Mai và nói: "Nghe nói cái này có tác dụng lắm, chị cả, chị bôi chút đi."
"Thế này sao mà được, đây là đồ mới khi kết hôn, chị không thể dùng được đâu." Lận Tú Mai đẩy nhẹ ra.
Tô Tô cười nói: "Đây không phải đồ mua kết hôn đâu, mấy ngày trước em đến hợp tác xã mua bán mua đấy, dùng qua rồi." "Thế chị dùng một ít." Lan Tú Mai nghe dùng qua rồi mới yên tâm dùng, sau đó lại nhìn đồ đạc đặt trong tủ và nói:
"Lận Xuyên đối xử với em cũng tốt thật, đồ đạc mua đầy đủ cả, ngay cả kem bảo vệ da cũng có."
"Ưm." Cô cũng không ham dùng øì, nhưng mà đối với phụ nữ của thời đại này mà nói thì đó đã là hàng xa xi rồi.
"Nghe mẹ nói em ăn cơm nhà nước, lợi hại thật."
"Cũng không còn gì nữa."
Lận Tú Mai lại nhìn Tô Tô từ trên xuống dưới, sau đó đỏ mặt, nhỏ tiếng nói:
"Không biết em dâu có tiền không, cho chị mượn hai mươi tệ, mùa thu nhất định sẽ trả lại cho em. Đây không phải do anh rể em té ngã bị thương rồi sao, cho nên cần tiền đi khám bệnh."
"Hả?" Tô Tô tưởng mình nghe nhầm, cái ngày kết hôn mà có thể tùy tiện mượn tiền được sao? Tại sao mình lúc đó không có thói quen này. Hơn nữa, cô ấy mượn tiền, không phải nên đi mượn mẹ Lận sao?
"Chỉ mượn hai mươi tệ, men bên kia sắp xếp hôn lễ cho hai đứa nên hết tiền rồi."
Lận Tú Mai cũng không phải không biết ngượng, nhưng mà lần này cô ay về chính là để mượn tiền, nếu không nhà chồng bên kia nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng cho cô ấy. Thật ra hai mươi tệ đối với Tô Tô không có bao nhiêu, dẫu sao thì trong túi của cô có đến hơn một nghìn tệ đấy, khoảng thời gian này cũng không dám lấy hết ra tiêu.
Nhưng cô đến nơi xa lạ, lại còn đang kết hôn, đột nhiên người chị cả mới gặp mặt một lần tới mượn tiền, cô có chút ngơ ngác.
Cô đang không biết nên nói với cô ấy như thế nào thì dì út với mẹ Lận mang cơm tới, cô cũng xuống giường, nói:
"Em đi lấy đũa." Sau đó tiện thể đi ra cùng với hai người họ, sau đó cô kéo mẹ Lận lại hỏi:
"Mẹ, chị cả hỏi mượn tiền còn, con có nên cho mượn không?" Đứa trẻ ngoan phải nghe lời người lớn, cho nên chuyện này cũng phải hỏi mẹ chồng mình.
"Cái gì?"
Vốn dĩ mẹ Lận rất vui, nghe thấy cô nói thế thì chau mày lại, nói: "Con đừng quan tâm đến nó, để mẹ vào phòng nói chuyện với nó, xong rồi con hãy vào."
"Vâng." Tô Tô cảm thấy mẹ Lận nhất định sẽ giải quyết được, nên cô đứng ở bên ngoài đợi.
Không lâu sau mẹ Lận đi ra, bảo cô vào phòng ăn cơm, còn bà ấy thì cùng với dì út đi tiếp đãi khách rồi.
Lận Tú Mai trong phòng cũng không có gì khác biệt so với lúc nãy, chỉ là ánh mắt có chút xa xăm. Nhưng mà, cô ay vẫn nói một cách thành khẩn:
"Vừa nãy là do chị không đúng, chị không nên mượn tiền em vào lúc này, đợi vài ngày nữa rồi nói sau." Nói xong cô ấy cầm bát lên ăn cơm, còn ăn rất nhanh.