Chương 90: Còn có lương nữa à?
Bản thân cô đến nơi này cũng khoảng một tháng rồi, cho nên đây là lương tháng?
Thế thì thật ra cũng khá tốt, năm mươi tệ ở đây cũng như năm nhìn tệ hoặc một vạn ở hiện đại rồi.
Vốn dĩ cô có thể không nói, nhưng bây giờ bí thư cũng đã biết rồi, nên cô cũng không giấu được.
Chi bằng về nhà họ Lận khoe khoang một chút, không thể để họ cảm thấy cô chỉ biết tiêu tiền của con trai họ.
Hơn nữa, sau này tiêu tiền cũng tốt, có cái cớ không tồi.
Sau khi cô về đến nhà họ Lận, mẹ Lận liền cười nói:
"Nhìn con vui như vậy kìa, có phải Xuyên Tử gửi thư rồi không?"
"Vâng, anh ấy gửi thư về, nhưng con vẫn chưa mở. Hơn nữa, con cũng nhận lương rồi."
"Còn có lương nữa à?”
Mẹ Lận ngạc nhiên hỏi
Tô Tô nhỏ nhẹ đi đến trước mặt bà ấy và cười nói:
"Có chứ, năm mươi tệ đấy mẹ, hôm nay chúng ta ăn mừng nhà, làm chút đồ ăn ngon." Cô giơ phieu bưu điện trong tay mình ra, nói: "Còn có phiếu thịt nữa đấy."
"Ôi chao, tốt thế à?" Đây đâu phải cưới được con dâu, rõ ràng là cưới được một ông thần tài đấy.
Vì thế hôm nay cũng là một ngày vui của nhà họ Lận, họ lấy thịt ra với bánh mì, nấu sủi cảo.
Cha Lận còn lấy rượu ra uống, mấy đứa nhỏ thì lại không hiểu chuyện gì xảy ra, không biết tại sao hôm nay lại được ăn sủi cảo, bình thường đến Tết mới được ăn một bữa.
Mẹ Lan nói: "Chị dâu mấy đứa nhận lương, chị nói muốn ăn mừng... đúng, ăn mừng."
"Còn có phiếu năm cân thịt, có thời gian thì mọi người đến công xã cắt thịt về, để nhà ăn Tết."
Tô Tô không hề hẹp hòi chút nào, nhìn cả nhà họ Lận, ai cũng không được mập lắm, nên được ăn uống đầy đủ một chút.
"Thế làm sao mà được, con mua tự ăn là được rồi, trong nhà nhiều người như vậy, một người cũng không ăn được mấy miếng."
Cha Lận cảm thấy mặc dù chưa chia nhà, nhưng mà trong nhà nhiều người, không thể ăn đồ của con dâu được.
"Cha, cha nói gì vậy chứ. Mọi người đều là người nhà với nhau, cũng không thể để con ăn mập mạp mà mọi người lại đói gầy ốm được, hơn nữa sắp đến Tết rồi, chúng ta phải thêm nhiều món chút." Tô Tô nói chuyện dễ nghe, biết xử lý, cầu nói của cô làm vợ chồng già nhà họ Lận rất vui.
Cộng thêm cho dù cô không làm việc đồng áng, nhưng cũng có lương, cho dù người khác có ý kiến thì cũng không nói gì được.
Ví dụ như Lận Sơn, mặc dù cậu ta không thích người chị dâu xuất hiện đột ngột này, nhưng không thể không nói, từ sau khi cô đến, đồ ăn trong nhà nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không gây chuyện, trong nhà hoà thuận cũng không tôi.
Ăn cơm xong, Tô Tô nói với ba đứa nhóc đang dọn dẹp:
"Mấy đứa qua đây một chút, hôm nay chị dâu vui, mỗi đứa có thể chọn một món quà. Nói đi, mấy đứa muốn øì."
Mẹ Lận nói: "Tặng quà gì cho ba đứa nhóc đó chứ, con giữ đó rồi tự mua quần áo và đồ ăn cho mình tốt biết bao."
"Từ khi vào gia đình mình con chưa tặng øì cho các em đấy, chỉ lần này thôi." Tô Tô nói xong thì nhìn ba cậu nhóc, chúng dường như rất ngỡ ngàng, nhìn nhau mà không nói gì.
Cuối cùng Lận Sơn quay người đi, cậu ta cảm thấy cậu ta không có gì muốn cả.
"Sắt thép được luyện thành bằng cách nào, em có muốn xem không?"
Sách bây giờ rất ít, nhưng mà vừa hay cô mang đến hai, ba quyển, vốn dĩ là muốn tặng cho học sinh nào thích đọc.
Lận Sơn liền đứng lại, cậu ta đã nghe qua cuốn sách này rồi nhưng vẫn chưa đọc bao giờ, cho nên rất mong chờ.
Sau khi nghe Tô Tô nói như thế thì cậu ta cảm thấy mình không đi ra được nữa, nhưng vẫn không hạ mình xuống nói thích được, dẫu sao thì lúc trước cậu ta còn nói những lời như thế với người ta.
Tô Tô cười thầm trong lòng, ai bảo cậu kiêu ngạo, ai bảo cậu thích nữ chính, bây giờ bị nắm thóp rồi nhỉ
Đúng là không uổng công đọc sách, cô biết nữ chính sau đó mua chuộc cậu em trai này bằng một cuốn sách ngoại khóa cũ nát, cô cũng làm được đấy.
Mặc dù cô không nhớ rõ tình tiết cụ thể, nhưng không ngăn được cô phân tích, có lúc cô có thể nghĩ ra một hai đoạn, cũng xem như giúp được việc lớn rồi.