Chương 92: Thư tình da diết

Tô Tô nói: "Không cần đâu, lúc tối chị đã đốt lửa rồi."
Cô nấu nồi nước chuẩn bị lúc không có ai để tắm một cái cho đã đấy.


Lận Hải nghe xong thì gãi gãi đầu rồi chạy về, cậu cảm thấy sau này nhất định phải giúp chị dâu làm việc nhiều hơn mới được, bởi vì cô vẫn rất đứng về phía cậu.


Tô Tô đợi người đi rồi thì chốt cửa lại, sau đó kéo rèm cửa rồi đi tắm. Điều kiện ở đây thật sự không được tốt, cô nhanh chóng kết thúc trận đấu rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.
Mùa đông quá lạnh, cô thật sự ngay cả ra khỏi phòng cô cũng không muốn.


Cho nên ngoại trừ hai tiếng dạy học ra thì sau khi quay về, cô đốt lửa rồi lên giường, đắp chăn không xuống nữa, nhưng mà cứ ở mãi trong nhà cũng nhàm chán, cô bắt đầu đọc sách, bắt đầu nhớ Lận Xuyên.


Mặc dù chỉ mới ở bên anh một thời gian rất ngắn, nhưng cô thật sự rất nhớ anh, chỉ là nhớ đến bức thư của tên ngốc đó thì cô suýt nữa phun máu.


Những cái khác không nói, nhưng anh nói thử xem, rời xa lâu như vậy, ít nhất cũng phải viết bức thư dài dài chút chứ nhỉ, kết quả là chỉ có một dòng chữ.
Gô còn lén lén mở ra xem nữa chứ, sau khi xem xong, cô ấm ức ba ngày vẫn chưa hết.


available on google playdownload on app store


Anh nói thử xem, có người đàn ông nào viết thư cho "vợ mình" mà viết như thế không?
Cho nên, cô nhịn đến bây giờ vẫn chưa viết thư đáp lại.
Bởi vì, quả thực là cô không nghĩ ra nên đáp lại như thế nào.


Cuối cùng cô nghĩ, anh không để cô dễ chịu thì cô cũng sẽ khiến anh khó chịu, vì thế cô nằm trong chăn và cầm bút lên viết:
Xuyên Tử yêu dấu, kể từ khi anh đi...
Cô vận dụng hết những từ ngữ của mình, viết một bức thư tình yêu da diết, cảm động trời đất.


Cô đọc lại một lượt, cảm thấy bức thư này nhất định có thể khiến Lận Xuyên kích động, cô không tin là không thả thính được anh, hứ.
Nhưng mà cô không thích đến công xã, chỉ có thể nhờ Lận Hải đi gửi thư giúp cô, thuận tiện rút tiền lương đó của cô vê.


Bưu điện thời này cô cũng không biết rút như thế nào, chỉ có thể nhờ Lận Hải thay cô đi.
Nhưng không ngờ cần phải viết thư giới thiệu, nếu không thì số tiền này sẽ không rút được thật.


Vì thế Lận Hải đến bí thư thôn làm thư giới thiệu, sau đó đi theo xe của thôn đến công xã, dẫu sao cậu cũng là chàng trai trẻ tuổi, đồi dào sức lực, cho nên Tết có thiếu gì thì đều để cậu đi mua.


Thật ra Năm mới ở thời đại này thật sự không có gì có thể mua cả, bởi vì nhà nhà cũng không có bao nhiêu tiền, nhưng mà Tô Tô phát hiện bầu không khí đón Tết vẫn rất vui, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị, sau đó người ta gặp mặt nhau, vì để có thể có được điềm báo tốt mà không cãi nhau, không tranh cãi, ôn hòa hơn trước nhiều.


Hai ngày nay cô đi dạy, trên mặt mọi người đều nở nụ cười, có lúc họ còn ngồi cùng với nhau, bàn bạc Tết nên làm cái gì.


Lận Hải quay về thì vừa hay bắt gặp Tô Tô đang tháo chăn mền ở nhà trước với mẹ Lận để chuẩn bị giặt, dù sao thì cũng sắp đến Tết rồi, đồ đạc của nhà họ đều phải giặt rửa một lượt.


Đây là một công trình lớn, cho nên một người không thích làm việc nhà như Tô Tô cũng phải đến giúp.
Lận Hải lấy tiền rút về, đặt lên giường không thiếu một đồng nào, sau đó nói:
"Chị dâu, bí thư bảo chị đi họp."


"Chị cũng đâu phải là thành viên trong đại đội, sao bảo chị đi họp làm gì thế?"
Tô Tô không thích đi, đặc biệt là cô không muốn nhìn thấy ánh mắt chuyện gì cũng trách cô của nam chính.
"Em cũng không biết nữa, nhưng mà bí thư bảo chị nhanh chóng đi đấy." Lan Hải nói xong thì đi lấy nước.


Cha Lận ở bên nói:
"Bảo con đi thì mau đi đi, nhất định là có chuyện."
Vào lúc này mẹ Lận quay lại nói: "Trời lạnh đường trơn thế này, Lận Hải, con đừng đi lấy nước nữa, đưa chị dâu con đi đi."
"Hả?" Đường ngắn như vậy cũng cần phải đưa à?






Truyện liên quan