Chương 95: Tiết mục liên hợp
"Được." Tô Tô cần phải suy nghĩ một chút, làm sao có thể nghĩ ra tiết mục ngay được.
Tôn Anh nói: "Có chuyện gì thì cháu cứ tìm dì, dì nhất định sẽ ủng hộ cháu hết mình."
Tô Tô gật đầu đồng ý, lúc đi ra cô thấy Lận Sơn đã đến đón mình.
Thiếu niên này hình như có một nghị lực gì đó, nhưng sau khi cô tặng sách thì cậu bình thường hơn nhiều rồi, nhưng vẫn không thích nói chuyện.
Nói ra thì mấy người đàn ông nhà họ Lận, có ai thích nói chuyện đâu.
Cô lặng lễ đi theo Lận Sơn, trong đầu toàn là chuyện của tiết mục.
Sau khi về đến nhà, Tô Tô nói chuyện cho mẹ Lận nghe, nghe xong bà ấy chau mày nói:
"Nếu như con không muốn làm thì đừng nghe họ, việc này vốn dĩ không nên để con gánh, nhất định là bọn họ không đối phó nổi với phụ nữ trong thôn nên mới tìm con."
"Con cũng biết, nhưng mà con cũng không muốn làm Xuyên Tử mất mặt." Tô Tô nói xong, sắc mặt của mẹ Lận đỡ hơn một chút, nhưng mà bà ấy liền bắt đầu khuyên Tô Tô:
"Cho dù như thế, con tận tâm là được rồi, đừng làm mệt mình."
"Con biết rồi mẹ."
Tô Tô nói xong thì đi suy nghĩ chuyện tiết mục, hoàn toàn quên mất phải hỏi mẹ Lận tại sao lại cẩn thận từng li từng tí với mình như vậy.
Nhưng mà Lận Sơn lại nghe thấy đoạn nói chuyện của cha mẹ mình là như thế này.
"Con bé này nhận việc này làm gì, sợ mình làm điều tốt mà bị người ta trách móc, hơn nữa cơ thể con bé ổn không? Sức khỏe con trai ông tốt, sức khỏe con dâu cũng không có gì, mới kết hôn rất dễ mang thai. Trời lạnh tuyết rơi thế này, đường đi khó, lỡ như xảy ra chuyện øì thì phải làm sao." Mẹ Lận lo lắng nói.
"Thế bảo ba đứa nhóc trông chừng con bé."
Cha Lận khẽ chau mày, cảm thấy vợ mình nghĩ hơi nhiều.
"Ông đừng quên trước Xuyên Tử chúng ta còn có một đứa con, lúc đó cũng mới kết hôn là có. Lúc đó không biết gì cả, kết quả trời tuyết ra ngoài ôm củi bị sảy thai mất, haizz, không chừng là con gái. Người ta xem bói nói tôi có mệnh con gái, chỉ là không giữ được."
Nói xong bà ấy lại thở dài.
Vừa nghĩ đến đứa con đó, cha Lận cũng rất đau lòng, sau đó ông ấy gõ nhẹ hộp thuốc rồi nói:
"Lát nữa, tôi bảo Hải Tử với Sơn Tử đi ôm củi, làm ấm giường cho con dâu."
"Được, buổi sáng cũng đừng để con bé đến ăn cơm nữa, sáng sớm đường trơn lắm."
Mẹ Lận nói xong thì xem như không có chuyện gì nữa, nhưng mà Lận Sơn lại xem như có chuyện gì rồi.
Mặc dù cậu ta không thích Tô Tô lắm, nhưng nghe thấy cô có con của anh cả thì cậu ta vẫn là rất chấn động.
Về đến nhà thì cậu ta nhìn thấy anh hai với thằng tư vừa đi nhặt củi về, bây giờ lá cây rất nhiều, quét một cái là một đống, có thể dùng để châm mồi lửa, cho nên mỗi khi đến giờ này họ đều đi quét ít lá mang về.
Họ vừa về thì thấy Lận Sơn bình thường rất nghênh ngang, bây giờ lại lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó nhỏ tiếng nói: "Mẹ nói, chị dâu có em bé rồi, cần phải chăm sóc."
"Cái gì?" Nhanh vậy sao? Lan Hải cảm thấy cảm giác trách nhiệm của mình tăng lên rồi, đột nhiên thăng cấp lên làm chú rồi, cảm giác này có chút mới lạ.
Lận Giang phấn khích nói: "Thế không phải em là chú tư rồi sao?"
"Thế anh là chú hai?"
Ba cậu con trai im lặng một lúc, sau đó Lận Hải gãi đầu, đỏ mặt nói: "Anh đi làm ấm giường cho cháu gái anh đã." "Em cũng đi, em cũng đi."
Lận Giang lập tức giơ tay lên, sau đó hai người chạy ra nhà sau.
Lúc này Tô Tô đang viết lời xen vào bài hát.
Cô quyết định làm một bài diễn cảm kết hợp với ca hát, tiết mục ở thời đại này cũng chỉ có chừng này, cho nên cũng không thể làm quá mới mẻ được, nếu không sẽ là một tình huống khác.
Lúc cô đang viết nghiêm túc thì đột nhiên cửa bên ngoài mở ra, sau đó thẳng hai với thằng tư của nhà họ Lận đến, nhìn hai người họ trông rất lạnh, vừa vào liền đi đốt lửa cho cô, còn đổ nước vào đầy nồi.
Sau đó Lận Hải phát hiện nước trong chum không còn nhiều, cậu trực tiếp cầm xô đi ra giếng xách nước cho cô.
Giếng bây giờ vẫn là kiểu giếng nước sâu, cần phải ném xô xuống và kéo lên.
Vào mùa đông, trên miệng giếng còn đậy một lớp chăn dày, sợ nước bên trong giếng sẽ đông thành một lớp băng, đến lúc đó phải dùng đá đập đập mới được.