Chương 12

Editor: Tiểu Hách
Trải qua gần một tuần nghỉ ngơi và dưỡng sức, hơn nữa trong lúc đó anh hai cũng trở về nhà, người này vẫn cứ bắt nạt cậu, hai gò má lại bị nhéo đến sưng lên! Thật không hiểu nổi, tại sao anh hai cứ thích nhéo mặt cậu như thế.


Nếu như Phong Hạo Tinh biết cậu nghĩ gì trong lòng, chắc chắn sẽ hét lớn mình vô tội, y căn bản không muốn bắt nạt đứa em bảo bối! Chỉ là mỗi lần nhìn thấy mặt của Tàn Tâm cảm thấy nhéo rất đã, không nhịn được muốn nhéo thêm nữa, đương nhiên trong mắt của hai người kia cũng là như vậy. Y bắt nạt Tàn


Tâm chẳng qua đó là cách thức khác để biểu đạt tình cảm mà thôi, lại không ngờ tới bị quy chụp cái danh bắt nạt.
Hôm nay là lần đầu tiên theo anh Minh Nguyệt đến công ty làm, cũng chính là làm trợ lý riêng cho anh trai.
Nghĩ đến chức vụ này, cậu liền nhớ đến cái người đàn ông bá đạo kia...


Đương nhiên, việc công ra việc công, tư ra tư, cậu vẫn phải cố gắng làm việc!
Nhưng mà... Công việc của cậu sao lại bận rộn như thế này...
Ngày đầu tiên đi làm, cả người giống như người máy được lên dây cót, hoạt động liên tục.


Khi đến buổi trà chiều, người nào đó rất rảnh rỗi muốn kéo em trai bảo bối đi xuống quán cà phê Mr. Brown dưới lầu uống trà chiều)
“... Anh Ánh Ảnh, sao anh lại rảnh rỗi như thế?” Thấy một bộ dạng ung dung nhàn nhã của Ánh Ảnh, Tàn Tâm hỏi.


Âm cuối không nhịn được cao giọng lên, cảm thấy đây tuyệt đối không phải lỗi của cậu, Ánh Ảnh hoạt nhìn thực sự rất rảnh rồi!
Vốn là nụ cười xán lạn chợt cứng đờ, trên mặt hiện lên vẻ vô tội, rất vô tội...


available on google playdownload on app store


“Ha ha... nào có quá rảnh rỗi, lúc nãy vừa mới trở về, với lại. .. anh là cố vấn, hiểu chưa? Đương nhiên là rất nhàn rỗi rồi...”


Đơn giản mà nói, anh trai lười biếng vẫn là một người quá rảnh rang, chuyện này cậu có thể giải thích, cũng không phải nói năng lực của anh trai không giỏi, mà là y quá lười!
“Tóm lại. .. Đi uống trà chiều trước, có thể chứ anh cả?” Ánh
Ảnh quay đầu nhìn về phía Phong Minh Nguyệt.


Ánh mắt lạnh lùng bắn về phía người nào đó, Phong Minh
Nguyệt cuối cùng mới ôn hòa trả lời một câu “Đừng chơi đùa quá lâu, một chút nữa còn phải họp!”
“Biết rồi anh cả!”
Tàn Tâm chỉ có thể bị Ánh Ảnh lôi kéo đi ra khỏi phòng làm việc.


Anh cả cũng chưa được nghỉ ngơi. .. Lát nữa cậu phải giúp anh trai mang một ít thức ăn trở về.
Tuy lúc nãy anh cả có ăn qua loa gì đó, nhưng không chăm lo bổ sung nhiều dinh dưỡng thì không được.


Được rồi – lát nữa đến phòng làm việc của anh ấy, phòng nghỉ bên trong có một nhà bếp nhỏ, làm một vài thứ cho anh cả ăn, cậu còn nhớ rõ anh cả thích nhất là bánh mì sandwich cá ngừ,
Ừm... Cậu nhớ bên trong tủ lạnh còn có chút nguyên liệu.


Mua thêm một ít trà thượng hạng mang về nữa, anh cả dường như không quá thích uống cà phê.
Hai người ngồi bên trong quán cà phê, nhâm nhi uống thức uống và ăn bánh ngọt.
Hai năm qua... Sở thích của anh ba vẫn không thay đổi, anh ấy thích nhất bánh kem trái cây, còn mình thì thích nhất là bánh rừng đen.


“Hừm... em không biết đâu, anh thấy em phấn chấn lại thì vui mừng biết bao nhiêu, em cũng không biết em xa nhà hai năm, anh thường bị luồng khí lạnh của anh cả lướt qua!”


“Đừng đổ lên trên người em, em cũng nghe anh cả nói, là anh đã phá hỏng hợp đồng, cho nên mới chạy trốn sang Đài Loan tìm đến em để “lánh nạn”!”
cùng với Tàn Tâm chen chúc trên chiếc ghế sofa đôi, sao nhìn vào giống như một cặp trời sinh.


“Nakro! Cậu đang làm gì thế?” Người đàn ông cao to mặc tây trang, đột ngột đi đến bên cạnh bàn của hai người.
Anh ta nhìn giống như một anh chồng đang ghen, người đàn ông kia chính là cho Tàn Tâm có một loại cảm giác như thế.


“Tổng giám đốc Kelena, tôi mới đúng là người hỏi anh đến công ty nhà tôi làm chi?”
“Anh, vị này có phải là tổng giám đốc Kelena mà anh cả nói chứ... Chào anh, tôi là trợ lý riêng của tổng giám đốc Ivison, cũng là em trai út của anh ấy!”
Ivison: tên tiếng Anh của Minh Nguyệt, Nakro: tên tiếng Anh của Ánh Ảnh.


“Hân hạnh, hân hạnh, rất vui được làm quen với cậu!” Người đàn ông nghe thấy Tàn Tâm giới thiệu, khá phong độ thu hồi lại sự ghen tuông, đưa tay ra, muốn cùng Tàn Tâm bắt tay.
Tàn Tâm vừa mới vươn tay, còn chưa kịp nói gì, Ánh Ảnh đã đánh rớt tay của Kelena.


“Chớ dụng lung tung vào em trai tôi! Không thì tôi mần thịt anh đó!” Ánh Ảnh giơ lên nắm đấm, ra vẻ giống như muốn đánh người nào đó.
“Được, được, được, vậy chúng ta cùng nhau uống trà đi!”
“Được!”
“Mới không cần!”


Hai người với hai phản ứng khác nhau, Tàn Tâm rất hữu nghị,
Ánh Ảnh thì một bộ dạng cứng nhắc, y mới không cần cái người đàn ông da mặt dày này ở lại.


“Anh... Quen biết thêm nhiều bạn mới cũng không sao, không thì em cùng trò chuyện với tổng giám đốc Kelena, anh giúp em mang cho anh cả một ít thức ăn, trưa nay anh cả chỉ ăn qua loa, không có ăn gì ngon!”
Kelena và Ánh Ảnh đều không muốn kết quả này.


Mục tiêu của Kelena là Ánh Ảnh, mà Ánh Ảnh thì không muốn để cho tên sắc lang này gần gũi em trai mình!
“Công ty của tôi còn có việc, chúng ta hẹn lại hôm khác đi!”
Kelena ném những lời này lại, vội vàng rời đi.


“Xem như anh ta biết điều!” Tay của Ánh Ảnh còn để trên vai của Tàn Tâm, cười đến xán lạn, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Hết chương 12
[ ] Trà chiều (những buổi tiệc trà vào buổi chiều) của người


trung và thượng lưu thường được bắt đầu vào lúc 12 giờ hoặc 1 giờ, và bữa tối được bắt đầu muộn hơn vào khoảng 7 đến 8 giờ.






Truyện liên quan