Chương 18

Editor: Tiểu Hách
Phong Minh Nguyệt lặng lẽ rời khỏi phòng của Tàn Tâm, đi đến thư phòng, gọi hai cuộc điện thoại liên tiếp, kêu hai đứa em còn đang bận rộn trở về nhà.
Cuộc họp nhỏ này, người anh em duy nhất không tham gia, chính là Tàn Tâm vẫn đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi.


Đương nhiên cuộc họp này không thể cho Tàn Tâm tham gia, chung quy muốn bàn bạc chính là chuyện tình cảm của cậu.


“Anh cả, anh nói có người luồn lách kẻ hở?” Hàng lông mày xinh đẹp của Hạo Tinh nhếch lên một cái, phủ lên nụ cười bỡn cợt đời, chính là nụ cười dễ làm mê hoặc lòng người, nhưng y cũng là một gã đàn ông rất phúc hắc và độc mồm độc miệng, ai dám chọc tới y, nhất định sẽ bị trả thù thê thảm. Tất nhiên là y cũng không dám chọc vào người anh cả như cha, y cũng yêu thương nhất đứa em trai này, mà tôn kính nhất cũng là anh cả.


“Ừ, là anh sai sót, mấy cái tên vệ sĩ này đều là đồ ăn hại! Tâm
Tâm nói nó đi vệ sinh rồi ngủ quên, lời như vậy hai cái tên ăn hại kia cũng tin!” Phong Minh Nguyệt rõ ràng bị hai tên vệ sĩ ngu ngốc làm phát điên.


Người nào đó đang nghỉ phép ở Hy Lạp xa xôi, đột nhiên rùng mình một cái, ngước nhìn bầu trời, hôm nay rõ ràng mặt trời lớn quá, chẳng lẽ có người đang nhớ đến mình.
“Ánh Ảnh, mấy cái tên ăn hại kia không đáng tin cậy, em đi theo
Tâm Tâm đi!”


Nếu như bình thường, Ánh Ảnh có thể sẽ phản đối một vài câu, nhưng bây giờ, y sẽ không cố tình gây sự, bởi vì không chỉ là anh cả, anh hai, bản thân cũng không muốn để cho Tàn Tâm đau khổ.
“Không thành vấn đề, em sẽ đi theo Tâm Tâm thật tốt.”


Mặc dù nói là nói như vậy, nhưng vẫn sẽ có những lo lắng thầm lặng, dù sao bọn họ cũng không phải là máy móc, không có cách nào đi theo Tàn Tâm suốt hai mươi bốn tiếng đúng không?


Trải qua cuộc thảo luận dài dòng tiếp đó, lại vẫn không có một kết luận, trong lòng ba anh em vẫn có một khối đá đè nặng.


Tàn Tâm bị tiếng chuông tin nhắn điện thoại đánh thức, vốn cho là các tin nhắn quảng cáo, tiện tay mở ra nhìn, cậu căn bản bởi vì ngủ nhiều nên gò má trên mặt đỏ thắm, thoáng cái lại tái nhợt không gì so sánh được.


Nhìn tấm ảnh chụp, đó chính là bằng chứng mình bị hắn chơi đùa cả buổi chiều như thế, trong lòng Tàn Tâm không khỏi phát lạnh một trận.
Cậu không dám nghĩ, nếu như anh trai thấy tấm ảnh này, sẽ xảy ra chuyện gì, hắn – là muốn uy hϊế͙p͙ mình...


Lãnh Quân Kỳ biết rất rõ đây là điểm yếu của mình nên muốn hϊế͙p͙, thế nhưng, mình vẫn là... bị hắn ta uy hϊế͙p͙, thậm chí ngay cả phản kháng cũng không dám. Bởi vì cậu không muốn làm cho anh trai đau lòng và lo lắng, người đàn ông này đã nắm được nhược điểm của mình.


Hắn, là ăn chắc mình rồi! Bất kể là lý do gì, người đàn ông này rõ ràng là muốn hành hạ mình, không thì sẽ không hành sự như thé.


Chuyện này rốt cuộc là gì, cậu rõ ràng đã rời đi, thậm chí cậu bị hắn chơi đùa mấy năm qua cũng không tính toán, mà hắn, lại có quyền gì đối đãi với mình như thế? Là bởi vì mình rời đi thành ra là đá hắn, lòng tự trọng bị tổn thương? Nghĩ có lẽ điều này là có khả năng nhất, vừa nghĩ đến, trái tim Tàn Tâm không khỏi như bị dao đâm, tại sao tất cả mọi chuyện này đều biến thành lỗi của cậu? Cậu rõ ràng chính là người bị tổn thương, tại sao tất cả lỗi lầm ngược lại trở thành là cậu chứ!


Cậu biết rõ cách giải quyết này không phải là cách tốt nhất, thậm chí còn rất tồi tệ, biết rõ chuyện này chỉ có thể tạm thời che giấu, nhưng cậu vẫn chọn cái cách vọng mai chỉ khát này.


“Sao vậy, một bộ dạng khó chịu không cam lòng, tôi cũng không ép em à!” Trong ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện tràn ngập xem thường.


Tuy rằng ngoài mặt không có thúc ép, nhưng cậu lại càng tệ, hiện tại địa thế của đối phương bên kia mạnh mẽ hơn so với mình, cậu lại có chỗ lo lắng do dự, căn bản không có lựa chọn nào khác.


Thấy rõ Tàn Tâm mất hết tinh thần phản kháng, buông xuống tách cà phê trong tay, kéo người đi đến bên giường.
Bị ném lên giường, từ ngoài vào trong, quần áo từng cái một bị cởi sạch, thân thể trần trụi hiện lên trong tầm mắt của người đàn ông.


Hai tay bị bẻ gập ra phía sau, dùng cravat trói lại một chỗ, tuy rằng không hiểu được dung ý của đối phương, nhưng vẫn rất bất an.
Anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì?
Hết chương 18
Do tích: Trong tiểu thuyết cổ điển “Tam quốc diễn nghĩa” của


Trung Quốc có một đoạn kể về chuyện Tào Tháo dẫn đại quân hành quân đường xa. Dọc đường, trời nóng nực, xung quanh không có nước, tướng sĩ ai cũng khát khô họng. Tào Tháo bèn nghĩ ra một cách, bảo rằng: “Phía trước không xa có rừng mơ”.






Truyện liên quan