Chương 47
Buổi tối mùa hè, bọn họ cứ thế ôm nhau, nhiệt độ từng chút một tăng dần.
Xung quanh rất im lặng, ngoại trừ tiếng tim đập, Mạnh Nịnh còn nghe được hô hấp của hai người dây dưa chung một chỗ.
Cô muốn đợi Khương Diễm tự mình nói chuyện trước, dù sao cậu cũng đã hôn cô hai lần, vẫn nên chịu trách nhiệm với hành vi của mình.
Hơn nữa, lần này… là nụ hôn đầu của cô.
Dừng một chút, Mạnh Nịnh lại nghĩ tới vừa rồi hình như là mình chủ động cắn cậu trước.
Cả người cô lùi về sau một bước, ngẩng đầu lên nhìn xương quai xanh của Khương Diễm, còn có hầu kết đang chuyển động, khóe môi vẫn lưu lại dấu răng của cô, may là không sâu lắm, chút nữa là sẽ biến mất thôi.
Thiếu niên yên lặng nhìn cô, đôi mắt sáng ngời.
Mạnh Nịnh cảm nhận được mặt mình nóng dần, cô nhắm mắt, qua loa nói một câu, “Tên tớ chính là Mạnh Nịnh, nếu cậu thật sự không thích cái tên này, cũng có thể gọi… cái cậu vừa rồi gọi ấy.”
Giọng nói của cô thấp dần, “Nhưng mà có một điều kiện…”
Giọng nói Khương Diễm khàn khàn, “Điều kiện gì?”
Mạnh Nịnh, “…”
Điều kiện tất nhiên là phải ở bên nhau đó.
Rốt cuộc người này có thích cô không vậy?!
Vừa rồi mới hôn cô mà bây giờ dám bảo không thích cô, thực sự là phải cắn ch.ết.
Cắn ch.ết cái đồ xấu tính nhà cậu.
Thiếu nữ xấu hổ nhìn cậu, đôi mắt xinh đẹp ngập nước giống như ánh trăng sáng, còn có bóng dáng cậu trong đó, thấp giọng nói, “Điều kiện là, cậu… phải thích tớ.”
Khóe môi Khương Diễm cong lên.
Mạnh Nịnh giật mình, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Khương Diễm lộ ra nụ cười tươi như vậy, đôi mắt tràn ngập vui vẻ đánh tan lạnh lùng và kiêu ngạo ngày thường.
Đáy mắt Khương Diễm cuồn cuộn cảm xúc, cậu hơi cúi người, đôi môi để sát bên tai cô, hơi thở ấm áp bên tai, Mạnh Nịnh cũng bắt đầu tê dại, cô nghe thấy cậu nói, “Thích.”
Thích đến mức có thể vì cô mà điên dại, cũng có thể vì cô mà làm người bình thường.
Đến ch.ết không đổi.
Mạnh Nịnh vẫn muốn ở cùng Khương Diễm thêm chốc lát, nhưng rất nhanh, điện thoại cô đã rung lên.
Chú Trương chờ ngoài cửa đã lâu, còn tưởng rằng Mạnh Nịnh xảy ra chuyện gì nên vô cùng sốt ruột gọi tới.
Hai má Mạnh Nịnh đỏ lên, cô tìm lý do giải thích bài tập cho bạn học, làm trễ nãi thời gian, lập tức trở về.
Tắt máy, cô lưu luyến không rời nhìn Khương Diễm một chút.
Khương Diễm đưa cô tới cổng, nhìn cô đi xa dần.
Cậu đứng tại chỗ rất lâu, cũng không động đậy. Tất cả khát vọng giấu thật sâu trong đáy lòng lúc này cũng đã thành sự thật.
Từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy không chân thật.
*
Mạnh Nịnh cũng cảm thấy tất cả như một giấc mơ.
Cô thậm chí không nhớ nổi mình về phòng thế nào.
Từ đầu đến cuối chỉ cảm thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp bên tai mình, cậu nói, cậu thích cô.
Vậy mà Khương Diễm thật sự thích cô.
Cô vén chăn lên che kín đầu, buồn bực trong chốc lát, cô chịu không nổi, lại bỏ chăn ra, ôm mèo bông màu đen Khương Diễm tặng mình lăn lộn hai vòng.
A a a a a a!
Chốc lát sau, Mạnh Nịnh ngồi dậy hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại gọi cho Khương Diễm.
Một giây kia, cô cảm thấy được trái tim mình ngừng đập.
Mạnh Nịnh ho nhẹ một tiếng, “Khương Diễm, cậu chưa tới nhà sao?”
Khương Diễm thấp giọng trả lời, “Vẫn chưa.”
Mạnh Nịnh nghĩ ngợi hỏi, “Không phải cậu vẫn đang ở trường đấy chứ?”
Lúc cô lên xe, quay đầu nhìn lại phát hiện cậu vẫn đứng đó.
Đầu bên kia điện thoại quả nhiên không nói chuyện, giống như là thừa nhận.
Mạnh Nịnh đưa điện thoại tới trước mặt, nhìn thời gian, cô nhíu mày, “Cậu mau về sớm nghỉ ngơi đi, tớ… cùng cậu, chờ cậu về nhà tớ mới tắt điện thoại.”
Khương Diễm ‘ừm’ một tiếng.
Lần đầu tiên Mạnh Nịnh thích một người, lần đầu tiên yêu đương, giờ phút này chỉ cảm thấy cảm giác này vô cùng thần kỳ, trái tim đập nhanh, hai má nóng bừng.
Dừng một chút, cô nghĩ, Khương Diễm bây giờ hẳn là cũng như cô, cho nên vẫn chưa về nhà.
Một lát sau, như nghĩ tới cái gì, Mạnh Nịnh nói, “Khương Diễm, từ nay về sau nếu có chuyện gì không vui, gặp chuyện gì khó khăn cậu đều phải nói với tớ, được không?”
“Tớ biết có khả năng… tớ không giúp được gì cho cậu, nhưng từ bây giờ trở đi, dù chuyện gì xảy ra cũng đã có tớ ở bên cậu, cho nên cậu không cần một mình gánh vác tất cả mọi chuyện.”
Giọng nói thiếu nữ mềm mại dịu dàng, Khương Diễm cảm thấy trái tim mình như được ngâm trong mật ngọt ấm áp, hầu kết chuyển động, cậu nói, “Được.”
Ngữ khí vô cùng dịu dàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Mạnh Nịnh cảm thấy, bây giờ kể cả cô có muốn hái sao hái trăng trên trời, có lẽ cậu cũng sẽ nghĩ cách để hái cho cô.
Bóng đêm dần buông, trái tim Mạnh Nịnh bình tĩnh trở lại, có chút mệt mỏi, cô nằm xuống giường.
Khương Diễm nghe thấy động tĩnh rất nhỏ, khẽ nói, “Ngủ đi, sáng mai tới đón cậu.”
Mái tóc đen nhánh của thiếu nữ xõa trên gối trắng, cô đã sớm nhắm mắt lại, ý thức cũng dần đi xa, nghe thấy những lời cậu nói không tự chủ được cong môi.
*
Ngày hôm sau, lúc Mạnh Nịnh tỉnh lại, cô phát hiện điện thoại gọi 6 tiếng mới tắt, pin cũng đã sắp hết, chỉ cần cô dậy muộn hơn một chút là sập nguồn.
Không để ý nhiều, cô vội vàng đi sạc máy.
Lúc đánh răng, cô loáng thoáng nhớ lại tối qua trước khi đi ngủ, lời Khương Diễm nói có ý gì?
Cô từ nhà vệ sinh đi ra, thay đồng phục, rút sạc máy cầm balo đi xuống dưới.
Trời bên ngoài mới tờ mờ sáng, không khí bao phủ một tầng sương mỏng, cánh hồng trong hoa viên dính đầy sương sớm.
Mạnh Nịnh gửi tin nhắn cho lái xe, bảo sáng nay không cần đưa cô đi học.
Cô ra khỏi cổng, đi một đoạn theo dọc đường núi, điện thoại vang lên.
Là Khương Diễm.
Mạnh Nịnh cầm điện thoại, khóe môi cong cong, “Alo?”
Khương Diễm hỏi, “Đi rồi sao?”
Mạnh Nịnh nhìn chiếc taxi dừng cách đó không xe, một thân ảnh cao gầy xuống xe, cô nắm chặt điện thoại chạy chậm qua.
Thiếu nữ giống như cánh bướm xinh xắn, nhanh chóng đứng vững trước mặt cậu.
Khương Diễm nhìn cô, đôi mắt đen nhánh nổi lên ánh sáng nhu hòa.
Sáng sớm tháng 9, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, nhất là trên núi.
Khương Diễm nghiêng người kéo tay Mạnh Nịnh lại, lòng bàn tay ấm áp của cậu vây lấy ngón tay hơi lạnh của cô, lên tiếng hỏi, “Ăn sáng chưa?”
Tai Mạnh Nịnh bắt đầu nóng lên, cô không được tự nhiên rụt tay lại lắc đầu, “Vẫn chưa.”
Khương Diễm không buông tay, nắng sớm chiếu lên khuôn mặt cậu càng làm nổi bật vẻ dịu dàng.
Làm ấm ngón tay cho cô xong, Khương Diễm mới buông ra mở cửa xe, để cô lên trước.
Hai người cùng nhau đi ăn sáng, sau đó lại bắt xe tới Thịnh Dương.
Mạnh Nịnh xuống xe trước, cách đó không xa vang lên giọng nói quen thuộc cà lơ phất phơ.
“Chào buổi sáng bạn học Mạnh.”
Tống Tinh Thần đeo balo nhanh chóng chạy tới.
“Tống…”
Mạnh Nịnh vừa định chào hỏi với cậu ta, không khí quanh thân đột nhiên thấp xuống, cô ho khan một tiếng nhìn qua Khương Diễm.
Cô cảm thấy Khương Diễm hình như không thích Tống Tinh Thần cho lắm.
Mạnh Nịnh không nghĩ ra là vì sao, nếu Khương Diễm biết cô không phải nguyên chủ, vậy cậu cũng hiểu người thích Tống Tinh Thần là nguyên chủ, không phải cô mà đúng chứ?
Phát hiện hai người một trước một sau xuống xe, Tống Tinh Thần nhíu mày, vốn muốn hỏi gì đó nhưng ngại Khương Diễm còn ở đây, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Tống Tinh Thần nghĩ ngợi, “Mạnh Nịnh, lúc trước cậu báo danh đi thi Olympic là vì cuộc thi mùa xuân năm sau?”
Mạnh Nịnh nghiêm túc gật đầu.
Nếu cô có thể lấy được giải thưởng cấp quốc gia, không chừng sang năm có thể cùng Khương Diễm thi vào một trường đại học.
Tống Tinh Thần nhìn thoáng qua Khương Diễm, “Chúng ta đã chuẩn bị hơn nửa năm, cuối tháng này chính là vòng đấu loại, lúc này không thích hợp để phân tâm.”
Cơ thể Mạnh Nịnh cứng một chút, hoài nghi nhìn Tống Tinh Thần.
Chẳng lẽ, cậu ta nhìn ra cô và Khương Diễm vụng trộm yêu đương?
Nhưng hai người còn chưa ở bên nhau được 24 giờ, sao Tống Tinh Thần có thể nhìn ra được?
Im lặng vài giây, Mạnh Nịnh cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Khương Diễm sau lưng, đành gật đầu có lệ, “Cậu nói đúng, tôi biết rồi, cậu đi đi.”
Sau khi đuổi được Tống Tinh Thần đi, cô nhìn đồng hồ, cách tiết tự học sáng còn sớm, xung quanh cũng không có người.
Cô kéo góc áo Khương Diễm nói nhỏ, “Khương Diễm, chúng ta tới sân thể dục đi dạo đi.”
Khương Diễm liếc ngón tay trắng nõn của thiếu nữ, nhẹ gật đầu.
Tìm một nơi không người, Mạnh Nịnh dừng bước hỏi, “Khương Diễm, cậu còn nhớ chuyện tối qua đồng ý với tớ không?”
Khương Diễm thản nhiên ‘ừm’ một tiếng.
Mạnh Nịnh cong môi, “Cho nên, vừa rồi cậu thấy tớ nói chuyện với Tống Tinh Thần nên không vui sao?”
Cậu không ngờ tới cô lại thẳng thắn như vậy, ngừng một chút cũng không trả lời.
Mạnh Nịnh đã sớm hiểu rõ, mặt cô không hiểu sao lại đỏ lên, nhẹ giọng hỏi, “Vậy, cậu muốn tớ dỗ cậu sao?”
Khương Diễm nâng tay xoa mặt cô, thấp giọng hỏi, “Cậu muốn dỗ tớ thế nào?”
Hai má Mạnh Nịnh càng đỏ hơn, cô lùi về sau nửa bước, chân đạp lên tảng đá, tay bám lấy vai Khương Diễm, như chuồn chuồn lướt hôn nhẹ lên môi cậu xong, lại ghé sát tai nói một câu, “Hôn chào buổi sáng.”
Ánh mắt Khương Diễm hơi tối, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm đôi môi anh đào ướt át.
Mạnh Nịnh thấy cậu ngẩn người, lớn mật nâng tay xoa tóc cậu một cái mới cảm thấy mỹ mãn chạy đi.
“Tớ về lớp trước đây.”
Ngón tay thiếu niên nhẹ nhàng cọ cọ cánh môi, vẻ mặt có chút không rõ.
Cậu không biết bây giờ cô có thực sự thích mình không, cũng không rõ vì sao cô lại thích mình, nhưng nếu đã để cậu bắt được, cậu sẽ không bao giờ buông tay.
Cho nên, về sau dù xảy ra chuyện gì, có trói cũng phải trói chặt cô bên người. Chỉ cần cô không rời khỏi cậu, cô muốn cái gì cậu cũng có thể cho cô tất cả.