Chương 58
Ca phẫu thuật của Khương Diễm rất thành công.
Lúc Chu Tử Hào gửi tin nhắn thông báo cho Mạnh Nịnh, cô còn đang tham gia hội diễn của kỳ quân sự ở đại học A.
Thiếu nữ mặc quân phục lén nhìn điện thoại, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Sau hai tuần quân sự, mọi người đều rất thích cô, thiếu nữ xinh đẹp ngoan ngoãn lại thân thiện, bởi vậy mà thấy cô khóc, mọi người đều chạy tới an ủi.
Lúc này Mạnh Nịnh mới phát hiện mình rơi nước mắt, nhanh chóng dùng mu bàn tay lau khóe mắt, cười nói, “Không sao, tớ vui quá mới khóc thôi.”
Thiếu nữ tóc đen da trắng, đôi mắt trong trẻo cong cong tràn ngập hơi nước, thật giống như tiên nữ ngốc nghếch từ trên trời rơi xuống vậy.
Có người lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp Mạnh Nịnh.
Sài Tử Hàm cảm thán một tiếng, “Nhìn thôi cũng xót nữa.”
Hội diễn kết thúc, một nhóm mặc đồ quân sự rất nhanh đã tản đi.
Mạnh Nịnh và bạn cùng phòng đi tới nhà ăn, cách đó không xa, có một giọng nữ quen thuộc gọi tên cô, “Mạnh Nịnh!”
Là Cố Dao.
Thì ra cậu ta cũng học đại học A.
Cố Dao nhìn Mạnh Nịnh, thần sắc có chút phức tạp, “…Không đúng, bây giờ tôi phải gọi cậu là Hứa Nịnh.”
Sau khi có phán quyết của tòa dành cho Hứa Nhiên, Cố Dao từng tới trại giam thăm cô ta.
Không thể không nói, thủ đoạn thu mua lòng người của Mạnh Nịnh thật lại hại, Hứa Nhiên thất bại như vậy, Cố Dao cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Ba người kia nhìn nhau, Hứa Nịnh? Mẹ Mạnh Nịnh tái giá sao? Nữ sinh không có ý tốt trước mặt là ai?
Cố Dao nói, “Tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn xin lỗi cậu chuyện trước đây, khi đó trẻ tuổi không hiểu chuyện, hi vọng cậu có thể nể mặt chúng ta học chung, quên chuyện trước đây xảy ra.”
Sài Tử Hàm nhỏ giọng hỏi Mạnh Nịnh, “Tiểu Nịnh Mông, nữ sinh này không phải từng ghen tị với sắc đẹp của cậu mà làm chuyện có lỗi đấy chứ?”
Sau đó lại nhìn Cố Dao một cái, “Thái độ bây giờ của cậu ta rất không chân thành, đừng để ý tới cậu ta nữa.”
Khóe môi Mạnh Nịnh cong cong, “Có một số việc vẫn là nên nói rõ.”
Cô thu lại nụ cười trên mặt, không chút biểu cảm nhìn Cố Dao, “Tôi có thể quên đi chuyện trước đây, nhưng điều kiện là cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Sài Tử Hàm ở bên cạnh vỗ tay, “Nói rất đúng.”
Sau đó lại kích động hai người bạn cùng phòng còn lại, “Mau, các cậu mau vỗ tay cho Tiểu Nịnh Mông của chúng ta để cổ vũ đi!”
Cố Dao tức đến nghẹn, dùng sức cắn môi rồi xoay người rời đi.
Năm nhất học khá nhiều môn, nhưng nhìn chung thì cũng nhẹ nhàng.
Ngày thứ hai lên lớp, diễn đàn trường bắt đầu cuộc bình chọn hoa khôi.
Mạnh Nịnh không báo danh, nhưng lại thấy được tên mình đứng ngay đầu bảng, là ảnh chụp hội diễn ngày đó.
Cô không biết là ai chụp, nhưng cũng biết người này không hề có ác ý.
Cô đành phải tự mình liên lạc chủ nhiệm truyền thông, hi vọng bọn họ có thể xóa ảnh của mình đi trước khi bỏ phiếu kết thúc. Kết quả, bọn họ lại nói với cô rằng quá nửa sinh viên trong trường đã tham gia bầu chọn, còn bỏ phiếu cho cô, bây giờ đã không còn cách nào rút lui, còn an ủi cô, mọi người đều là người trưởng thành rồi, đây cũng chỉ là bình chọn cho vui thôi, sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của cô.
Buổi chiều thứ sáu, ký túc xá liên hoan, bốn cô gái ra khỏi cổng trường định mua trà sữa, rồi cùng nhau đi tới quán lẩu.
Mạnh Nịnh còn đang xếp hàng, một nam sinh đi tới, cười híp mắt, “Em là Mạnh Nịnh phải không? Xin chào, anh là sinh viên năm thứ hai khoa luật, Tôn Phong.”
Sau khai giảng, nam sinh tìm tới bắt chuyện với Mạnh Nịnh vốn đã rất nhiều, đừng nói bây giờ còn có cuộc bình chọn hoa khôi kia nữa.
Mạnh Nịnh ứng phó cũng mệt, bây giờ cảm thấy vô cùng phiền phức, mấy ngày trước cũng để Sài Tử Hàm tạo một tài khoản trên diễn đàn, đăng bài nói cô đã có bạn trai.
Bên dưới cũng có bình luận hỏi xem người bạn trai đó có phải Tống Tinh Thần hay không, bình thường đi học, thường xuyên có người nhìn thấy hai bọn họ ngồi chung một chỗ cười nói.
Sau khi Sài Tử Hàm phủ nhận, rất nhiều người đoán được Mạnh Nịnh và bạn trai đang yêu xa, càng có nhiều người muốn đào góc tường hơn.
Mạnh Nịnh nhìn nam sinh trước mắt, lễ phép chào hỏi, sau đó cầu cứu nhìn Sài Tử Hàm.
Sài Tử Hàm chịu không nổi ánh mắt đáng thương này của cô, tà mị cười một tiếng, nâng tay ôm lấy bả vai Mạnh Nịnh, nói với người kia, “Không gạt anh, người trong lòng Tiểu Nịnh Mông nhà chúng tôi vẫn luôn là tôi, cho nên mấy người làm gì thì làm cũng đừng bắt chuyện với cậu ấy.”
Cả người Mạnh Nịnh nổi da gà, lại không thể không phối hợp với Sài Tử Hàm, cứng ngắc gật đầu.
Đáy lòng nam sinh kia nhất định là khiếp sợ trốn chạy rồi.
Minh Tĩnh thở dài một hơi, nhìn về phía Sài Tử Hàm, “Nịnh Nịnh bị đầu óc cậu làm hư mất.”
Sài Tử Hàm không phục, “Cái gì chứ…”
Lời còn chưa dứt, không biết cô nhìn thấy gì, giọng nói hạ thấp, “Tiểu Nịnh Mông, bên kia có người mù vẫn đang nhìn trộm cậu.”
“Nói linh tinh gì đấy, mù thì nhìn lén…”
Minh Tĩnh nhíu mày nhìn theo ánh mắt Sài Tử Hàm, “Giống như đang nhìn sang chỗ chúng ta.”
Thân hình thiếu niên cao gầy, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, da thịt trắng lạnh, gò má tuấn tú, đôi mắt đã bị kính đen che khuất, trong tay cũng cầm theo cây gậy cho người mù.
Anh đứng đó, không hề chớp mắt nhìn phía bọn họ.
Minh Tĩnh hỏi, “Nịnh Nịnh, hai người quen…”
Không đợi cô hỏi xong, thiếu nữ xinh đẹp đã nhanh chóng chạy qua.
Lúc này vừa vặn là hoàng hôn, phía chân trời có ánh sáng chiều tà, Mạnh Nịnh giống như từ rừng về mệt mỏi nhào vào trong lòng thiếu niên.
Khương Diễm vươn tay ôm chặt lấy cô, gậy gỗ trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Sài Tử Hàm như bị sét đánh ngang trời đứng yên tại chỗ, không thể tin nhìn Mạnh Nịnh, “Mẹ nó, bạn trai Tiểu Nịnh Mông hóa ra là người mù? Bảo sao tớ muốn xem ảnh cậu ấy cũng không cho.”
Ngay sau đó, Khương Diễm hơi nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ.
Sài Tử Hàm rùng mình thu hồi ánh mắt, rõ ràng bạn trai Mạnh Nịnh không nhìn thấy, sao cô lại cảm thấy dọa người vậy không biết.
Mạnh Nịnh cũng nghe rõ lời nói của Sài Tử Hàm, thân thể cứng ngắc, mí mắt run rẩy, “Để em đi giải thích cho họ…”
Khương Diễm nâng tay vuốt tóc cô, “Không sao, không cần giải thích.”
Ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa cưng chiều, đáng tiếc bị kính che mất, ngoại trừ Mạnh Nịnh, ai cũng không cảm nhận được mắt anh đã khỏi.
Hốc mắt Mạnh Nịnh nóng bừng, cô không biết anh đã thật sự nhìn rõ hay chưa, giọng nói vẫn giả vờ bình tĩnh, “Em đi nói với mấy cậu ấy một tiếng, không ăn tối chung nữa.”
Khương Diễm trầm thấp lên tiếng, “Ừ, được.”
Lúc Mạnh Nịnh trở về, mọi người có chút xấu hổ, ai cũng không nghĩ tới bạn trai của Mạnh Nịnh sẽ là như vậy.
Bọn họ đều cho rằng, bạn trai Mạnh Nịnh so với Tống Tinh Thần còn tốt hơn, cho nên cô mới không chấp nhận Tống Tinh Thần.
Nhưng bây giờ, chưa nói đến gia thế, một người cơ thể không hoàn hảo sao có thể so được với một người bình thường chứ.
Mạnh Nịnh nhẹ giọng mở miệng, “Các cậu đi ăn đi.”
Dứt lời, cô vừa định xoay người, Sài Tử Hàm đã xin lỗi nói, “Tiểu Nịnh Mông, thật xin lỗi, tớ không có ý khác, vừa rồi là kinh ngạc quá thôi.”
“Không sao đâu.”
Mạnh Nịnh bình tĩnh nói, “Mắt anh ấy cũng sắp khỏi rồi.”
Cho rằng cô chỉ là an ủi mình, Sài Tử Hàm và Minh Tĩnh ai cũng không nói gì.
Mạnh Nịnh trở về nhặt cây gậy lên cho Khương Diễm, dắt tay anh, dịu dàng nói, “Khương Diễm, anh còn nhớ tiệm cháo chúng ta ăn lúc em đi thi không, hôm nay chúng ta tới đó…”
Dừng một chút, cô lại nhớ đến quán ăn quanh trường nhất định đều là sinh viên, bây giờ có bảng bình chọn kia, mọi người trong trường hầu như đều biết mặt cô rồi.
Mạnh Nịnh không muốn Khương Diễm chịu đựng nhiều ánh mắt khác thường, “Chúng ta vẫn nên tới trung tâm thành phố thôi.”
Khương Diễm gật đầu đồng ý, anh cũng không muốn người khác dùng ánh mắt khinh thường nhìn Mạnh Nịnh, giống như bạn cùng phòng cô vậy, kinh ngạc, nghi ngờ sao cô có thể yêu đương với một người mù.
Mắt anh vẫn trong giai đoạn hồi phục, bác sĩ cũng không nói rõ tới bao giờ mới khỏe hẳn, chỉ muốn anh chú ý bảo vệ đôi mắt mà thôi.
Trên đường thuê xe tới trung tâm thành phố, Mạnh Nịnh kể cho Khương Diễm nghe lần trước họ ăn hải sản, kết quả đêm đó cô không có chút biểu hiện nào, hôm sau trở lại Hứa gia mặt đã nổi mẩn đỏ vì dị ứng.
Mạnh Nịnh nắm chặt tay anh, cảm thán nói, “Cũng may lúc ấy anh về nhà rồi, nếu không anh nhất định sẽ cảm thấy em rất xấu.”
Khương Diễm yên lặng nhìn cô, mặc dù không có sắc thái nhưng cô vẫn xinh đẹp như cũ, trái tim anh vẫn đập mãnh liệt vì cô, mỗi phút mỗi giây, mãi không ngừng nghỉ.
Anh cười nói, “Sẽ không đâu.”
Mạnh Nịnh vừa định phản bác, anh không nhìn thấy dáng vẻ dị ứng của cô, chỉ biết dỗ dành cô vui vẻ.
Không biết nghĩ tới điều gì, cô không nói nữa, tựa đầu lên vai anh, “Ừm.”
Ăn cơm tối xong, Mạnh Nịnh đang chuẩn bị hỏi Khương Diễm trở về thế nào, một chiếc xe hơi màu bạc đã dừng bên đường.
Chu Tử Hào hạ kính xe xuống, vẫy tay với Mạnh Nịnh, “Chị dâu, đã lâu không gặp! Nhớ tôi…”
Mạnh Nịnh cong môi, cũng nhấc tay lên vẫy lại.
Khương Diễm thì lạnh lùng nhìn một cái.
Chu Tử Hào lập tức thức thời ngậm miệng, hơn nữa bắt đầu hoài nghi ánh mắt lão đại.
Cậu dựa theo yêu cầu của Khương Diễm mà tìm một chung cư ba ngủ một khách ở gần đại học A, hướng nam, có ban công, còn có thể trồng hoa.
Chu Tử Hào đã đem hành lý Khương Diễm qua, bây giờ tới đón anh trở về.
Chờ hai người lên xe, cậu nghĩ ngợi nhìn kính chiếu hậu, nghiêm túc nói, “Chị dâu, quy định ký túc xá rất nghiêm phải không? Đại ca, hay là chúng ta đưa chị dâu về trước?”
Khương Diễm híp mắt không nói gì.
Mạnh Nịnh ho nhẹ một tiếng, “Đại học A cũng không nghiêm lắm, 11 giờ đêm mới đóng cửa, cho nên… tôi, tôi có thể tới giúp hai người thu xếp phòng ở.”
Chu Tử Hào cười đến vui vẻ, “Đâu cần thu thập gì chứ, bây giờ tự mình đại ca đã có thể làm hết, nghe tôi nói này, trước tiên đưa cậu về…”
Khương Diễm lạnh lùng cắt đứt lời nói, “Chú ý lái xe.”
Chu Tử Hào ‘vâng’ một tiếng, ngậm miệng.
Cậu lo mình còn không ngậm miệng, đợi tới lúc ánh mắt Khương Diễm sáng lại tìm mình tính sổ thì phải làm sao.
Cậu không đánh lại được tên sói con này.
Chu Tử Hào nhìn bọn họ đi vào, “Chị dâu, tôi đi nhảy disco đây, bao giờ cậu muốn về ký túc xá thì gọi tôi tới đón nha.”
Mạnh Nịnh quay đầu tò mò hỏi, “Nhảy disco là cái gì?”
Chu Tử Hào nhìn thoáng qua Khương Diễm đã quay lưng lại với bọn họ, nhỏ giọng nói, “Chị dâu, cậu muốn đi cùng sao? Đi, chúng ta…”
Lời còn chưa nói hết, cửa đã ‘rầm’ một phát đóng lại chặn tầm mắt của cậu.
Mạnh Nịnh vô tội nhìn Khương Diễm, “Em chỉ tò mò chút thôi, sẽ không đi đâu.”
Giống như Chu Tử Hào nói vậy, căn phòng cũng không cần dọn dẹp gì, cô như lần trước giúp Khương Diễm xả nước tắm, tìm nửa ngày cũng không thấy áo choàng tắm đâu.
Mạnh Nịnh đành phải mở vali Khương Diễm ra, tìm áo ngủ đặt lên giá cho anh, chờ anh đi vào tắm rửa, cô ở ngoài giúp anh sắp xếp đồ trong vali.
Thu xếp xong xuôi, điện thoại rung lên, nhóm ký túc xá có tin mới.
Sài Tử Hàm: Tiểu Nịnh Mông, trên diễn đàn có người nói xấu cậu, tớ nghi ngờ là cô gái lần trước xin lỗi cậu, xế chiều hôm nay lúc cậu và bạn trai lên xe, tớ thấy cô ta hung tợn nhìn chằm chằm hai người.
Minh Tĩnh: Nịnh Nịnh, đừng lo lắng, tớ đã liên hệ học trưởng bên công nghệ thông tin tr.a IP giúp cậu.
Thẩm Vân: Tớ cũng đã nhắn tin cho quản lý diễn đàn để xóa bài, mà anh ta vẫn chưa trả lời tớ.
Mạnh Nịnh nhíu mày, dùng phương thức đăng nhập cho khách vào diễn đàn đại học A.
Trang đầu là tiêu đề vô cùng khiến người ta chú ý – câu chuyện giữa hoa khôi đại học A và người bạn trai bị mù.
LZ: Trước tiên, nói một chút về Mạnh Nịnh, đừng nhìn cậu ta bây giờ ngoan ngoãn như vậy mà bị lừa, đều là dáng vẻ giả vờ cả, hồi cấp ba là học sinh hư, hư thế nào các người cũng có thể tưởng tượng ra, ăn mặc quậy phá, bắt nạt bạn bè, bạn trai cậu ta trước đó chính là đối tượng bị cậu ta cầm đầu bắt nạt, sau này không biết xảy ra chuyện gì mà ở chung một chỗ. Còn có bạn trai cậu ta… không biết nói thế nào nữa, mẹ cậu ta từng là người làm của nhà Mạnh Nịnh, tác phong bại hoại, là cái loại kỹ nữ ai cũng có thể cưỡi, cho nên đến bố ruột cũng không biết là ai.
Mạnh Nịnh cũng không đọc tiếp, khó chịu gãi tóc.
Cô nghĩ, nếu mình thực sự là học sinh hư hỏng, nhất định hồi cấp ba đã trực tiếp đánh ch.ết Cố Dao.
Chán ghét thì chán ghét, nói xấu cô cô cũng mặc kệ, vì sao còn kéo theo cả Khương Diễm nữa.
Mạnh Nịnh gọi cho Chu Tử Hào.
Cậu ta giật mình, “Hả, chị dâu, cậu về sớm như vậy sao?”
Mạnh Nịnh hít sâu một hơi, “Không phải, có chuyện cần nhờ cậu giúp.”
“Chuyện gì?”
Mạnh Nịnh tóm tắt đơn giản chuyện trên diễn đàn.
Chu Tử Hào nhớ ra, “Chính là cái người xấu xa hợp tác với chị của cậu hãm hại cậu hôm sinh nhật đó phải không?”
“Phải.”
“Con mẹ nó, đúng là âm hồn bất tán, người như thế sao có thể đỗ đại học A chứ?”
Chu Tử Hào lại nói, “Đại ca đâu?”
Mạnh Nịnh nhẹ giọng nói, “Anh ấy còn đang tắm, đừng nói cho anh ấy.”
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ông đây…”
Ý thức được điện thoại chưa tắt, Chu Tử Hào ngừng một lát, “Khụ khụ, chị dâu, chuyện này giao cho tôi, gặp lại sau.”
Mạnh Nịnh tắt máy, mở nhóm ký túc xá ra.
Sài Tử Hàm: Tiểu Nịnh Mông, Tống Tinh Thần thay cậu nói chuyện, bây giờ bình luận chia làm ba phe, một là lựa chọn tin tưởng Tống Tinh Thần, một bên cảm thấy Tống Tinh Thần thích cậu nên mới nói đỡ cho cậu, bên còn lại liều mạng xào CP giữa hai người.
Sài Tử Hàm: Bây giờ bài không xóa được, cậu muốn tự mình làm sáng tỏ không? @Tiểu Nịnh Mông.
Minh Tĩnh: Tớ vừa nhìn đã thấy 404.
Thẩm Vân: Hả? Nhân viên quản lý còn chưa trả lời tớ, sao đã xóa rồi?
Mạnh Nịnh: Tớ tìm người…
Sài Tử Hàm: Nói mau, Tiểu Nịnh Mông, bây giờ cậu ở đâu? Đã mấy!giờ!rồi! Sao còn chưa về ký!túc!xá!
Mạnh Nịnh trả lời một câu, sau đó tắt máy đặt lên bàn, đi tới cửa phòng tắm chờ Khương Diễm ra.
Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra, Mạnh Nịnh vừa định mở miệng nói chuyện, cổ tay đã bị người ta nắm lấy, kéo mạnh vào phòng tắm.
Khương Diễm giam giữ cô giữa thân thể mình và bồn rửa mặt, đóng cửa lại.
Trong phòng tắm không mở đèn, một mảnh tối đen, Mạnh Nịnh chỉ cảm thấy phía trước là lửa, phía sau là băng.
Cô ngửi được mùi sữa tắm trên người Khương Diễm, còn có hơi thở lành lạnh chỉ thuộc về anh, trong bóng đêm, có vài giọt nước rơi từ trên tóc anh xuống xương quai xanh của cô.
Mạnh Nịnh bây giờ cũng giống Khương Diễm, gì cũng không nhìn thấy, cô có thể nghe thấy tiếng thở dốc rõ ràng của anh, còn có nhịp tim đập vô cùng kích động.
Thiếu nữ lặng lẽ đỏ mặt, vươn cánh tay ôm lấy cổ anh, cọ cọ hôn hôn lên cằm anh, giọng nói mềm mại, “Khương Diễm, mấy ngày nay, anh có nhớ em không?”
Khương Diễm đặt cô trên bồn rửa mặt, mặt chôn ở hõm vai cô, đôi môi vuốt ve da thịt cô không biết mệt mỏi.
Hồi lâu sau, anh khàn giọng nói, “Có, nhớ đến phát điên mất.”
Chỉ muốn ôm cô vào lòng, bắt nạt cô, hôn lên khắp cơ thể cô.
Cho nên, mắt còn chưa khỏe, anh cũng tới tìm cô.
Mái tóc đen nhánh của thiếu niên còn chưa khô, có chút lành lạnh quét qua quét lại trên mặt Mạnh Nịnh, có chút ngứa ngáy, vô cùng thoải mái.
Mạnh Nịnh bị bắt ngẩng đầu, cô nâng tay xoa tóc anh, “Em cũng rất nhớ…”
Không cho cô cơ hội nói xong, Khương Diễm đã một đường hôn từ cổ lên, cuối cùng ngậm lấy cánh môi cô, cạy mở xâm nhập vào bên trong.
Bàn tay anh vô cùng mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, đầu ngón tay vì hưng phấn mà run rẩy không ngừng.
Mạnh Nịnh cũng ôm chặt lấy vai anh, vừa ngây ngô vừa xấu hổ hôn trả.
Cảm nhận được cô đáp lại, động tác có tính xâm lược của Khương Diễm dần dần trở nên dịu dàng, anh lui về sau một chút, môi chậm rãi rời đi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mặt cô.
Cả người Mạnh Nịnh mềm yếu vô lực, không chút ý thức dựa sát Khương Diễm, lại phát hiện người anh còn nóng hơn vừa rồi, đang muốn rút lui Khương Diễm lại hôn xuống.
Anh ɭϊếʍƈ cắn vành tai cô, nhẹ giọng gọi, “Mông Mông.”
Mạnh Nịnh thở gấp, “Ừm?”
Hầu kết Khương Diễm chuyển động, “Đêm nay đừng về có được không?”