Chương 49: Thương vân lệnh (2) - thiên mệnh của âu dương thần

Âu Dương Thần, ngươi đến rồi’’
Lời nói của Nhược Hy từ xa vang lên khiến thanh kiếm trên tay Diệp Tử dừng lại, đầu mũi kiếm chĩa thẳng vào hắn, ánh mắt hắn vẫn không chút lay động bởi khung cảnh này với hắn đã quá quen thuộc 


‘’Diệp Tử, ngươi đang làm gì vậy mau bỏ thanh kiếm ra’’ Nàng khẽ nhíu mày tiến tới chỗ Diệp Tử đang đứng vẻ mặt có chút không hài lòng


Diệp Tử nhanh chóng rút kiếm lại, lập tức quỳ xuống nhận tội trước Nhược Hy, nàng cúi mặt xuống cắn chặt môi ch.ết tiệt hình như hắn là người quen của nương nương, mới lần đầu vào cung đã khiến nương nương không hài lòng, thật đáng ghét tất cả đều là tại hắn nếu hắn không phi kiếm tới chỗ nàng thì đâu có xảy ra cơ sự này 


‘’Nương nương, thần có tội xin người lượng thứ vi thần không biết ngài ấy là người thân cận của nương nương’’


‘’Được rồi, đứng lên đi’’ Nàng thở dài, vừa mới nãy nàng định giới thiệu Diệp Tử với Âu Dương Thần tiện thể nhờ hắn giúp nàng dạy võ công cho nàng ấy vậy mà mới lần đầu gặp đã chán ghét nhau đã vậy Diệp Tử còn to gan chĩa mũi kiếm vào mặt hắn, hắn chắc hẳn sẽ để tâm chuyện này 


‘’Diệp Tử, đây là Âu Dương Thần, ngài ấy là Lệnh Chủ của Thương Vân Lệnh’’


available on google playdownload on app store


Lời nói của nàng vừa dứt, Diệp Tử ngạc nhiên nhìn lên hắn vẻ mặt xen lẫn sự sợ hãi, ánh mắt hắn đáp trả lại nàng rất lạnh lẽo không chút bận tâm một lúc sau cúi gập đầu xuống không dám nhìn lâu, thân thể chợt run lên, hai tay nắm thật chặt 


Đôi mắt màu tím lạnh lẽo đến đáng sợ, khi bất cứ ai nhìn thẳng vào nó sẽ có cảm giác bị tê liệt toàn cơ thể không thể cử động, ánh mắt tàn nhẫn có thể giết ch.ết sinh mạng của chúng sinh thật đơn giản, dáng vẻ cao lớn vô cùng sát khí mạnh mẽ lấn áp bất cứ ai đứng cạnh, khí chất lạnh lùng đầy bí ẩn, đặc biệt là gương mặt đẹp đến ngạc nhiên, hắn anh tuấn đẹp tựa hoa đào, chúng sinh trong thiên hạ nói rằng hắn chưa từng cười với bất kì ai ngoại trừ người duy nhất Ninh Phong, tàn nhẫn nhưng lại quá tuyệt đẹp


Hắn tựa như một đóa hoa đào, một đóa hoa đào tàn nhẫn


Đúng rồi sao nàng lại không nhận ra, nhất là khi nhìn vào đôi mắt đó nàng lại không cảm thấy thật sự đáng sợ như người trong thiên hạ nói mà khi nhìn vào nó chỉ thấy nó lạnh lẽo đến cùng cực ngoài ra không còn cảm nhận nào khác 


‘’Lệnh chủ Âu Dương Thần, mong ngài thứ lỗi, thần to gan không biết trước sau mong ngài thứ lỗi’’ Nàng vẫn cúi người xuống, mới ngày đầu tiến cung đã đắc tội giáo chủ rồi nếu không tạ lỗi với hắn sau này còn gặp nhiều rắc rối


Hắn vẫn điềm tĩnh nhìn nàng, trong thâm tâm suy nghĩ điều gì đó, dù sao khi nãy cũng là hắn đã ra tay trước với nàng ta nên nàng ta mới phản ứng lại hắn cũng chẳng bận tâm về mấy chuyện đó, hắn đứng tựa lưng vào gốc đào gần đó, trầm giọng nói 


‘’Dù sao cũng là ta ra tay với ngươi trước ta không để tâm, đứng lên’’ 


Nàng theo lệnh hắn từ từ đứng lên, ánh mắt hắn có chút lay động là nàng ta đang giận dỗi hắn, gương mặt tuyệt diễm không nhìn hắn mà quay đi hướng khác, lúc này hắn mới để ý nữ nhân này vô cùng xinh đẹp so với hoàng phi nương nương cũng một chín một mười đã vậy nàng ta còn thông thạo võ công, đường kiếm không thua kém ai, nữ nhân như vậy hắn cứ nghĩ rằng ngoài Nhược Hy ra sẽ chẳng còn ai như vậy nữa, xem ra hẳn là không phải 


‘’Nhìn kĩ mới thấy Âu Dương Thần, Diệp Tử hai ngươi có biết rằng mắt của hai ngươi rất giống nhau không’’ Nàng giật mình bất ngờ vô cùng vừa rồi vốn không để ý nhưng khi hai người đó nhìn nhau nàng mới phát hiện ra, chúng đều mang màu tím lạnh lẽo quá tuyệt đẹp 


Diệp Tử ngước lên nhìn thẳng vào hắn, đúng như lời nương nương nói đôi mắt của hắn rất giống nàng, đều là màu tím của sự bi thương lạnh lẽo đến tột cùng, nhưng hắn lại khác nàng ở chỗ trong đôi mắt đó không hề có cảm xúc còn trong ánh mắt nàng là một sự bi ai, mỗi nỗi đau đớn cả đời nàng không thể quên được


‘’Thần không cảm thấy giống dù chỉ một chút, chỉ là màu mắt giống thôi không có nghĩa là chúng thật sự giống nhau’’ Hắn thản nhiên nói, đúng vậy chúng không hề giống nhau người như nàng ta sao có thể so sánh với hắn, hắn lập tức quay sang Nhược Hy đang đứng cạnh hắn, cung kính cúi người 


‘’Thần theo thánh chỉ của điện hạ, đến đưa người tới Thương Vân Lệnh người đã sẵn sàng rồi chứ, nương nương’’


Diệp Tử tức giận nhìn hắn quả nhiên đối với người trong hoàng thất hắn vô cùng dễ gần vô cùng ôn nhu dịu dàng còn với những người khác lại coi thường hạ thấp giá trị của họ, nàng nhíu mày hắn rốt cuộc là người thâm hiểm đến mức nào


‘’Ta đã sẵn sàng rồi, ta sẽ đưa Diệp Tử theo cùng’’


‘’Nương nương, thần mạn phép hỏi người một câu con mèo hoang nhỏ đó, nàng ta là ai, xuất thân từ đâu tại sao lại ở cạnh người’’ Hắn có chút khó hiểu, hầu hết nữ tì bên cạnh nương nương đều là những nữ tì chỉ biết đến việc hầu hạ thân chủ không hề có chuyện biết tới võ thuật, lúc bước tới cửa ngự linh cung hắn đã nhìn thấy nàng, dáng vẻ tuy nhỏ nhắn nhưng lại chứa đầy sát khí mạnh mẽ cứ ngỡ là kẻ độp nhập định cho nàng ta một bài học, lại không ngờ đó là người bên cạnh nương nương


‘’Nàng ấy là nữ đệ tử của môn phái Bách Hoa môn, là nữ đệ tự mà sư phụ Mã Lưu tin tưởng nhất, nhiều năm đứng đầu bảng vàng Thiên Cơ thông thạo võ thuật theo lệnh của bệ hạ tới bảo vệ ta’’


‘’Thì ra là đệ tử của sư phụ Mã Lưu, Diệp Tử’’ Hắn nhếch miệng nhìn sang Diệp Tử nàng đang nhìn hắn có chút không vui, từng nghe danh nhiều năm Diệp Tử là một nữ nhân đứng đầu bảng Thiên Cơ, có thể coi là người không thể xem thường ở Nguyên Quốc nàng ta còn là đệ tử của Mã Lưu thì quả không còn nghi ngờ gì 


‘’Ngươi nhìn gì ta’’ 
‘’Không có gì’’ Hắn quay đi, tiếp lời ‘’ Xe ngựa đã đợi ở ngoài Thiên Môn Điện nương nương hãy nhanh chóng tới đó sau đó chúng ta sẽ khởi hành về Thương Vân Lệnh’’


‘’Cảm ơn ngươi, Âu Dương Thần’’ Nàng mỉm cười nhanh chống rời đi trước, Diệp Tử người nhặt thanh kiếm trên mặt đất rồi điềm tĩnh bước đi theo sau Nhược Hy


‘’Xem ra nương nương rất thích những người như ngươi’’ Giọng nói Âu Dương Thần vnag lên từ sau lưng nàng, nàng giật mình né người sang bên cạnh, nàng không trả lời hắn chỉ lặng lẽ bước đi 


‘’Ta thật không hiểu tại sao bệ hạ lại chọn ngươi vào để bảo vệ nương nương là vì ngươi mạnh sao, hay chỉ là có chút nhan sắc’’


Hắn chế giễu nàng, gương mặt lạnh lùng bất chợt vui vẻ khi xem ra chọc ghẹo nữ nhân này hắn cảm thấy rất vui, vẻ ngoài lạnh lẽo bị tháo gỡ xuống không còn giống lúc trước 


‘’Ngươi vui lắm à, tên lệnh chủ khốn kiếp ta không nhớ là mình và ngươi lại thân quen đến vậy đâu, tránh xa ta ra, càng xa càng tốt càng lúc ta càng ghét ngươi’’ Nàng xoay người lại tức giận, định động thủ tấn công vào bộ ngực săn chắc màu đồng của hắn, bất chợt hắn nắm tay nàng lại, lôi nàng đi theo hắn 


‘’Âu Dương Thần ngươi còn không mau thả ta ra’’ Nàng cố dùng lực buông tay hắn ra nhưng không thể hắn quá mạnh, hắn lôi nàng đi tựa thể một đồ vật, chỉ vì hắn quay đi nên nàng không thể nhìn thấy hắn đang khẽ cười


‘’Ta cũng không mong rằng một nữ nhân bình thường như ngươi thích ta đâu’’
‘’Tên khốn’’ 


‘’Nương nương đã để người chờ lâu, bây giờ chúng ta khởi hành’’ Hắn thô bạo ném Diệp Tử vào trong xe ngựa của hắn, tấm rèm phủ bị tháo xuống, nàng không hiểu tên nam nhân khốn kiếp này định làm gì hắn


‘’Chỗ của ta không phải ở đây, ngươi định làm cái gì’’ Nàng túm lấy y phục của hắn mặt tức giận càng lúc càng tuyệt đẹp, nàng dí sát vào mặt hắn, lúc này thật chỉ muốn đấm ch.ết hắn rồi ném hắn ra khỏi xe ngựa 


‘’Không gian riêng của người không thể bị xâm phạm, ngươi phải ngồi đây với ta để cho nương nương được yên tĩnh, nữ nhân ngạo mạn’’ Hắn lạnh lùng nhìn nàng, nàng chợt run sợ, hắn đẩy nàng sang bên cạnh chỉnh lại y phục, đôi mắt tím khẽ nhắm lại, mặc kệ nàng có làm gì hắn cũng chẳng bận tâm 


Xe ngựa đã di chuyển nàng không thể ra ngoài chỉ biết ngồi im chịu trận
Nhìn hắn thản nhiên ngủ tựa chẳng có chuyện gì xảy ra còn nàng cảm thấy vô cùng khó chịu bức bách chỉ muốn lao vào giết hắn


Tên khốn, xem như nhà ngươi lợi hại, lệnh chủ cái quái gì chứ chỉ là một tên kiêu ngạo không coi người khác ra gì thôi 


Đoàn xe ngựa đã di chuyển khá lâu, Thiên Tử Thành giờ chỉ còn là khói bụi trong nháy mắt, đoàn xe ngựa dừng lại ở một nơi rất đẹp, xung quanh bao bọc là cây và vô vàn các loài hoa phía đối diện trước mặt là một hang động rất sâu, Thương Vân Lệnh nằm ẩn sau trong hang sâu đó


‘’Nương nương, chúng ta đã tới nơi người hãy xuống xe’’ Âu Dương Thần nhanh chóng xuống khỏi xe ngựa của hắn, đưa tay ra đỡ nàng xuống khỏi xe ngựa, Diệp Tử vội vàng nhảy xuống đoạn đường khá xe nên nàng đã ngủ một giấc lúc tỉnh lại hắn đã xuống từ bao giờ 


‘’Ta tự xuống được không sao’’ Dứt lời nàng nhảy xuống, tay phải chạm xuống mặt đất, nàng đứng lên ngắm nhìn khung cảnh trước mặt là một hang sâu lớn, xung quanh toàn là những cây lớn 
‘’Âu Dương Thần, đây.. là thương vân lệnh sao’’ Nàng ngạc nhiên nói


‘’Chưa hẳn là phải, người cứ đi vào trong sẽ thấy được điều bất ngờ’’
‘’Nương nương, người mặc bộ y phục này không sao chứ’’ Diệp Tử đến cạnh nàng, nàng xua tay mỉm cười bộ y phục này đã quá quen thuộc với nàng rồi vả lại mặc y phục của nam nhân sẽ dễ dàng hơn với nàng


‘’Không sao, mặc như thế này khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn’’ 
‘’Vâng’’


‘’Nương nương chúng ta vào thôi’’ Âu Dương Thần đi trước dẫn đường cho nàng và Diệp Tử trong hang động nàng rất tối chỉ có vài tia sáng le lỏi được vào trong, nàng không thể ngờ thương vân lệnh lại ở chỗ này một hang động tối tăm ngoài sức tưởng tưởng của nàng 


Nhưng khi bước chân vào bên trong một khung cảnh đẹp đến vô cùng xuất hiện ra trước mắt nàng, nàng không thể miêu tả ra sao chỉ có thể hình dung một từ là ‘’ tuyệt đỉnh’’ 
‘’Đây là Thương Vân Lệnh sao’’ 






Truyện liên quan