Chương 97: Giấc mộng ngàn năm
Nàng cúi đầu xuống không dám đối diện với ánh mắt của hắn đang nhìn nàng tràn ngập bi thương, nước mắt nàng cứ thế tuôn xuống, tâm can đảo lộn ngay lúc này nàng không thể suy nghĩ được bất cứ chuyện gì
Từ Hiên, hắn biết tất cả mọi chuyện bất kể là thứ gì với nàng dù là nhỏ nhất hắn cũng đều biết
Hắn biết chuyện Mạc Tử Ngôn hiểu lầm nàng, hắn biết mọi việc mà Mạc Tử Ngôn đã làm với nàng
Hắn biết chuyện cả chuyện nàng đang mang thai
Vậy mà hắn không nói với nàng một lời lập tức vì nàng mà tới Nguyên Quốc cách xa hàng nghìn dặm chỉ để gặp nàng, chỉ vì muốn biết mọi chuyện đang xảy ra với nàng
Khi đưa nàng quay lại Bắc Thần Quốc hắn liền ba đêm không ngủ, ở cạnh nàng, chăm sóc cho nàng cả đứa nhỏ trong bụng nàng, mùi hương trong phòng đối với người mang thai là rất tốt khiến cho nàng có cảm giác thoải mái hơn không còn đau đớn như trước nữa
Hắn đã rất nhiều đêm không ngủ đến cả cơm cũng không động đũa thân thể mệt mỏi sáng lại vội vã chạy đi thiết triều, mọi việc đều được hắn giải quyết nhanh chóng chỉ trong một thời gian ngắn
Nàng tự hỏi hắn bận rộn như vậy, vậy mà khi Bạch Liên quay lại Bắc Thần Quốc báo tin hắn không chút suy nghĩ liền chạy đi tự tay tìm thuốc cho nàng, rất nhiều ngày được Bạch Liên đưa đến tẩm cung của nàng
Mọi chuyện giải quyết xong xuôi hắn liền vội vã xuất cung tới Nguyên Quốc tìm nàng hơn nữa lại còn dầm mưa rất nhiều canh giờ đến nỗi toàn thân tưởng như không thể đứng vững nổi
Nếu như hôm nay Lưu Uy không nói cho nàng biết những việc này thì liệu hắn có nói cho nàng biết không?
Hay chỉ vì nàng mà âm thầm làm mọi chuyện chỉ để nàng được bình an hạnh phúc
""Chàng biết ta đang mang thai"" Nàng cười khổ
Hắn gật đầu không nói một lời cũng chẳng giải thích gì với nàng, vẻ mặt băng lãnh xen lẫn đau buồn không thể nói
""Đứa trẻ trong bụng ta là của Mạc Tử Ngôn""
""Vậy thì ta hỏi nàng, hắn có biết việc nàng đang mang trong bụng đứa con của hắn không""
""Không biết"" Nàng lắc đầu
""Vậy thì tốt rồi đứa trẻ nàng sinh ra nó sẽ là hoàng nhi của ta, nàng vẫn là mẫu hậu của nó còn ta chính là phụ hoàng của nó"" Hắn từng bước tới gần cạnh nàng, hắn cười nhẹ nhàng đưa tay về phía nàng
Con của hắn thì sao? Ta đều không hề quan tâm tới, hắn đã không biết trân trọng nàng, không trân trọng đứa trẻ trong bụng nàng thì ta sẽ làm điều đó, ta sẽ thay thế vị trí của hắn ở cạnh nàng mãi mãi không buông tay nàng ra
""Không thể được, Từ Hiên ta không thể làm vậy với chàng, cho dù có ra sao nhất định ta vẫn sẽ sinh đứa trẻ này ra một mình chăm sóc nó còn chàng, chàng xứng đáng có được một tình yêu khác nàng ấy hoàn toàn là một nữ nhân trong sạch nhất định sẽ khiến chàng hạnh phúc, còn ta ta không thể cho chàng hạnh phúc""
""Cảm giác của ta đối với chàng không phải là cảm giác của nữ nhân dành cho nam nhân chàng hiểu điều đó phải không""
Nàng lớn giọng với hắn, trong lòng còn đau hơn hắn gấp hàng ngàn lần nàng không muốn hắn xem trọng nàng
Càng không muốn hắn vì nàng mà làm mọi chuyện như vậy nữa
Đều là nàng không xứng, nàng không hề xứng đáng với tình cảm đó của hắn
Có lẽ hắn cũng biết tình cảm nàng dành cho nàng không phải tình cảm nam nữ thật sự mà là tình cảm của một người đang mang ơn hắn, nợ hắn rất nhiều điều
Nếu hắn đã biết vậy sao lại còn muốn gần cạnh nàng, điều đó sẽ chỉ làm cho nàng thêm nặng nhọc đau đớn hơn rất nhiều
Hắn dừng chân lại chỉ còn một chút nữa thôi là hắn có thể tới gần cạnh nàng nhưng những lời nói của nàng vừa rồi đã khiến hắn dừng lại làm cách nào cũng không thể bước tới gần nàng được, hắn dùng ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa bi thương nhìn nàng chế giễu cười lạnh
""Nàng có biết vì sao ta lại yêu nàng không, nàng có biết vì sao ta lại có thể quên thiên nhi dễ dàng được như vậy không"" Hắn không đợi nàng trả lời liền nói, chân mày cau lại thành một đường cong
""Tất cả chính là vì nàng, khi ở cạnh nàng ta cảm nhận được cảm xúc của ta đã thay đổi, nàng luôn mỉm cười với một kẻ tội nghiệp như ta đôi mắt xanh của nàng bất kể khi nào cũng sáng lên một màu rực rỡ khiến ta dần dần thay đổi, nàng còn nhớ khi ta phát hiện nàng nghe lén ta nói chuyện với Mạc Tử Ngôn nàng đã nói gì không, Nhược Hy ""
Đau khổ thì có ích gì, nữ nhân ngày xưa cũng chẳng thể quay về, bệ hạ có nên phí hoài công sức không, ta nghĩ nàng ấy không muốn bệ hạ trở nên như thế
""Khi nhớ lại những lời nói đó ta chỉ muốn nói với nàng ta đã quên được nàng ấy rồi nhưng nàng biết không ta đã yêu nàng rồi, thật sự rất yêu nàng rồi cũng chưa ai đối với ta như nàng, nàng còn nhớ đêm hội hoa đăng nơi chúng ta đã thả đèn lồng không nàng đã không buộc tên mình lên giá treo đó khi đó lòng ta rất đau đớn nhưng khi nàng rời khỏi Bắc Thần Quốc ta đã quay lại nơi đó treo tên của nàng và ta lên đó chỉ với một ước nguyện muốn cầu xin thần linh""
""Xin hãy để ta được ở cạnh nàng, vạn kiếp không rời xa ta chưa từng cầu xin ai bất cứ thứ gì ngay cả thần linh ta cũng chưa từng tin tưởng nhưng chỉ nàng mà nguyện làm mọi việc ta chưa từng tin tưởng vẫn yêu nàng cho dù bản thân biết nàng và ta sẽ không thể đến được với nhau""
Nhược Hy, nàng nói đi vậy đó có phải là yêu không
Hắn thấy nàng khóc không kìm được cảm xúc chôn giấu trong lòng liền lao tới ôm lấy nàng, hắn cắn chặt môi luôn miệng nói
""Nhược Hy, nàng đừng khóc...""
Nàng vừa khóc vừa dùng tay đấm liên tục vào ngực hắn rất mạnh khiến tim hắn nhói đau, gào lên trong đau thương, tự trách bản thân nàng không hiểu nàng vốn không hiểu bất cứ chuyện gì cả
Hắn có còn vì nàng mà làm chuyện gì nữa không? Đã quá nhiều rồi nếu thêm nữa nàng sợ bản thân sẽ không chịu thêm được nữa, nàng đối với hắn thực sự quan trọng đến vậy sao
Hắn gục xuống vai nàng, đầu hắn nặng trịch lúc này hắn đang rất đau đớn đến mức không thể kìm chế được nữa, nàng ngạc nhiên, đôi mắt tuyệt diễm mở to hơn trước có một thứ gì đó rất ấm áp chảy xuống vai nàng càng lúc càng nhiều hơn trước
Từ Hiên, là hắn đang khóc sao? Nàng có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày có người sẽ khiến Từ Hiên phải rơi nước mắt lại không ngờ người đó lại chính là nàng
Nàng đẩy hắn rời khỏi vai nàng giữ chặt lấy thân thể khỏe mạnh của hắn, nước mắt cứ lăn dài trên gương mặt lạnh lẽo hắn không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào khi hắn rơi lệ, vẻ mặt vẫn lãnh đạm nhìn nàng đau thương không sao tả được, nàng cắn chặt môi ôm lấy hắn cả thân thể cũng run lên
Nàng không biết phải làm gì cả chỉ muốn ôm lấy hắn, cả hai người đều im lặng không nói một lời
""Từ Hiên, chàng nói cho ta biết ta phải làm sao, ta phải làm sao mới được""
""Nàng hãy ở cạnh ta, ở cạnh ta như vậy ta mới có thể chăm sóc được cho nàng nếu như để nàng rời khỏi đây ta biết phải đi đâu để tìm thấy nàng ta đã rất khó khăn mới có thể tìm ra nàng... nàng đang mang thai tốt hơn hết đừng chạy đi lung tung, dạo gần đây ta rất mệt ta sợ sẽ không thể vì nàng mà đi lung tung được nữa""
Cánh tay nhỏ bé siết chặt thân thể hắn, nàng cúi xuống mặt sầm đi thân thể không ngừng run lên
""Khi nàng sinh đứa trẻ ra ta sẽ cùng nàng chăm sóc nó, đợi khi nó lớn hơn một chút ta sẽ phong cho nó làm thái tử, lớn hơn một chút nữa ta sẽ nhường ngôi vị lại cho nó trở thành chủ nhân mới của Bắc Thần Quốc, vậy thì sẽ không ai biết được chuyện đứa trẻ không phải là của ta""
Nàng buông hắn ra, miệng khẽ mỉm cười nước mắt không ngừng tuôn xuống
""Cả đời này Nhược Hy ta chưa từng nợ bất kì ai chỉ có chàng, ta đã nợ chàng quá nhiều rồi""
Hắn chạm tay lên đầu nàng bất giác cười "" Nàng có muốn trả nợ cho ta không, Nhược Hy""
Nàng gật đầu gạt đi nước mắt trên khóe mi
""Chỉ cần nàng hứa nàng sẽ ở cạnh ta, nhất định không rời khỏi ta nữa chỉ như vậy thôi nàng đã trả hết nợ cho ta rồi, Nhược Hy""
Nàng gật đầu, kiên định một lời "" Được, ta sẽ ở cạnh chàng.. sẽ không rời đi đâu nữa""
Hắn cười lớn, cảm xúc đảo lộn không sao có thể diễn tả được hạnh phúc này, nàng nguyện ý ở cạnh hắn rồi, hắn nhất định sẽ không buông tay nàng ra nữa
Hắn bế nàng lên cao, mỉm cười ngắm nhìn gương mặt tuyệt diễm của nàng liền nói "" Nhược Hy, cảm ơn nàng""
Hắn đặt nàng xuống gường, xoa nhẹ đầu nàng "" Bây giờ ta có việc cần phải rời đi, Nhược Hy nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt, hãy nhớ lời hứa của nàng, không được rời khỏi ra nàng đã rõ chưa, đây là mệnh lệnh""
""Chàng định đi đâu, Từ Hiên đã nhiều đêm chàng không ngủ..."" Nàng chưa nói hết câu hắn liền quay lại mỉm cười khuynh thành lắc đầu nói tựa như muốn nói
""Không sao đâu, nàng hãy nghỉ ngơi đi""
Nàng thở dài, thật không thể hiểu nổi nam nhân này a một lúc sau hắn rời đi Bạch Liên từ bên ngoài bước vào trên tay bưng thuốc và cơm tới cho nàng, nàng thấy Bạch Liên liền vui mừng nói
""Bạch Liên, ngươi về Bắc Thần Quốc từ bao giờ vậy""
""Nương nương, người đã tỉnh lại rồi sao""
*****
Ây da hiện tại viết xong chap này là tôi thật sự kiệt sức, mệt mỏi vô cùng luôn a dạo này tôi bị thiếu ngủ trầm trọng nên rất mệt bởi lên ra chap mới là việc khó khăn với tôi nhưng tôi vẫn gắng viết và sau đó liền đi ngủ luôn, vậy nên đừng ai thắc mắc là tsao tôi hay ra chap lâu bởi vì lí do đó nhé, có ia muốn nói gì cùng tôi cứ cmt xuống bình luận truyện tôi sẽ cố gắng đọc hết cmt của các thớt và sau đó có thể sẽ trả lời còn không thì rất xin lỗi các thớt nhé ^^, hiện tại có vẻ như Mạc Tử Ngôn muốn đưa NH về hay đến tìm NH hay không thì không biết nhưng nếu có tìm thì sẽ rất khó khắn rồi đây, bởi nam phụ của tôi hi sinh nhiều quá mà, thương vô cùng luôn, hẹn gặp lại các thớt ở các chap sau, yêu các thớt nhiều hii