Chương 1: Tai bay vạ gió
Sở Nguyệt nhìn quỷ sai cúi đầu khom lưng phía trước, nhíu mày.
“Tiên cô lần này nhất định phải cứu cứu ta!” – Quỷ sai khóc lóc nức nở, còn kém quỳ xuống khẩn cầu.
“Chuyện gì?”
“Còn không phải bởi đám tân quỷ kia, bọn họ chiếm lĩnh cầu Nại Hà, không chịu đi đầu thai.” – Quỷ sai cả giận nói.
“Những cái...Quỷ hồn kia vì sao không chịu đi đầu thai?” – Sở Nguyệt hỏi.
“Bọn họ phải đợi tên bạo quân kia ch.ết, tìm hắn báo thù.” – Quỷ sai nói.
“Bạo quân?”
“Đúng vậy, hiện tại tên bạo quân ở Nhân giới quả thật ngàn năm có một. Hắn tại vị ba năm, địa phủ liền có thêm mười vạn cái oan hồn.” – Quỷ sai mặt ủ mày chau nói.
“Vậy thì chờ.”
“Nhưng là cái kia bạo quân... dương thọ hắn còn đến 10 năm a!” – Quỷ sai khóc lóc kể lể.
Sở Nguyệt trầm mặc không nói.
“Tiên cô, lần này nhất định phải giúp giúp ta, bằng không Quỷ Vương đại nhân sẽ đem ta cách chức! Ô ô ô...” – Quỷ sai đều đã muốn quỳ xuống ôm đùi Sở Nguyệt.
“...” Nếu không phải nợ Quỷ sai một phần tình, Sở Nguyệt thật không nghĩ tiếp nhận cái cục diện rối rắm này.
Nhân giới có quy củ của nhân giới, Quỷ giới tự nhiên cũng có trật tự của Quỷ giới.
Sở Nguyệt vừa bước đến cầu Nại Hà, liền thấy phía trước chi chít Quỷ hồn, ngăn chặn hướng sinh lộ. Mà nhóm quỷ sai bên cạnh, muốn khuyên những cái Quỷ hồn này, nhưng bọ họ chẳng có một kẻ nào để ý tới.
“Ta mặc kệ! Ta muốn chờ Mộ Dung Thương tên bạo quân kia tới, ta mới đi đầu thai!”
“Cái kia bạo quân diệt cả nhà ta. Ta sẽ không bỏ qua cho hắn!”
“...”
Sở Nguyệt nhíu mày, trực tiếp tụ một đoàn âm khí trong lòng bàn tay, sau đó đánh thẳng vào bên trong đám quỷ. Nhất thời, cả đám chạy tán loạn, truyền đến các loại tiếng thét chói tai.
“Các ngươi tốt nhất nên đi đầu thai, bằng không cẩn thận không có luân hồi.” – Sở Nguyệt thanh âm lạnh như băng, đủ để khiến đám Quỷ hồn kia nghe được mười phần rõ ràng.
“Ai...Ai sợ ngươi!” – Có cái Quỷ hồn đứng dậy – “Có giỏi ngươi đem ta đánh nhập Vong xuyên thử xem!”
Quy củ của Quỷ giới, vô luận ngươi là Thập điện Diêm Vương hay là cái tiểu quỷ tầm thường, đều không được đem Quỷ hồn đánh nhập Vong xuyên, bằng không chính là tạo đại sát nghiệt.
Sở Nguyệt nghe vậy, nhướng mày, trực tiếp dùng âm khí đọng trong bàn tay tạo thành một dải băng, đem kẻ đó lôi ra, hướng súc sinh đạo mà ném đi.
“A.....” – Cuối cùng, chỉ truyền tại tiếng kêu thê lương của nam tử.
“Tiên... tiên cô...” – Một bên quỷ sai vội vàng ngăn chặn.
“Làm sao?” – Sở Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn.
“Không... không có gì... ngài cao hứng là tốt rồi!” Đây chính là súc sinh luân hồi đạo đó! Đợi lát nữa hắn làm sao hướng Diêm vương giao phó đây!
Bắt nạt kẻ yếu, vô luận là người hay là quỷ, đều giống như nhau. Sở Nguyệt ra tay, mấy cái quỷ hồn bỗng chốc liền ngoan ngoãn xếp hàng đi chuyển thế.
“Ngươi vì sao không đi?” – Sở Nguyệt nhìn hồng y nữ tử trước mắt.
“Ta muốn chờ hắn!” – Nữ quỷ lẩm bẩm nói.
“Hắn?”
“Trượng phu của ta!” – Nữ quỷ hồi đáp.
“Tiên cô, vị hồng y nữ tử này vốn là hoàng hậu của tên bạo quân kia. Bất quá, bạo quân đăng cơ ba năm, liền đem nàng ban ch.ết!” – Quỷ sai nhìn vào sổ cách nói.
“Ngươi nói bậy, hắn nhất định là có nỗi khổ!” – Hồng y nữ quỷ lớn tiếng phản bác – “Ta muốn chờ hắn chính miệng nói với ta!”
Sở Nguyệt nhìn nữ quỷ trước mắt khăng khăng một mực, liền nói: “Tùy ngươi.”
--- ---------
Tu chân không có năm tháng. Mới đó mà đã mười năm đi qua.
Sở Nguyệt không phải là một nữ quỷ bình thường, nàng là quỷ tu. Năm đó, nàng chỉ dùng thời gian tám mươi năm tu luyện đến biến hóa hậu kỳ, làm cho quỷ giới kinh sợ. Ngay cả Quỷ vương thấy nàng đều phải lễ nhượng ba phần.
Bờ sông Vong Xuyên, bao nhiêu vong hồn bồi hồi không bước. Trên cầu Nại hà, cái hồng y nữ quỷ kia vẫn còn đứng đó đợi chờ.
“Ngươi còn chưa đi đầu thai?” – Sở Nguyệt hỏi.
“Ta... ta muốn hỏi một chút hắn là vì cái gì?” – Nữ quỷ thanh âm dị thường sa sút.
“Ân?”
“Mười năm qua, ta thấy người Liễu gia ta, từng người một đi qua cầu Nại Hà. Bọn họ... bọn họ đều bị Mộ Dung Thương giết. Ngay cả nhũ mẫu của hắn, cũng đều bị hắn giết.” – Giọng nàng mang một tia thống khổ.
“Năm đó hắn không được tiên đế sủng ái, nếu không có Liễu gia chúng ta, hắn có được địa vị hôm nay sao?” – Nữ quỷ lúc này thanh âm lại mang theo hận ý.
“Đừng đợi.” – Sở Nguyệt nghĩ khuyên nhủ nàng một chút – “Uống chén canh Mạnh bà, oán hận kiếp trước liền xóa bỏ.”
Nữ quỷ đột nhiên không nói chuyện, trừng mắt nhìn về phía tận cùng cầu Nại Hà.
“Hắn đến.” – Nàng ta nói.
Sở Nguyệt giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một cái Quỷ hồn ước chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, nhưng lại không có một chút biểu cảm nào, quanh thân hắn mang theo dày đặc sát khí.
“Ngươi cuối cùng cũng đến.” – Nữ quỷ đối nam nhân trước mặt nói.
Nam nhân ngừng bước, nhíu nhíu mày, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
“Liễu Y Y.” – Nữ quỷ khẽ đáp, trong giọng nói lộ ra vài phần thê lương. Mười năm chờ đợi, người kia lại không nhớ rõ mình.
Nam tử nhìn nàng một cái, không chút để ý, hướng cầu Nại Hà đi đến.
Sở Nguyệt ở một bên mắt lạnh nhìn hết thảy.
“Mộ Dung Thương, ngươi giết Liễu gia ta hơn trăm mạng, chẳng lẽ không có cái gì muốn nói sao?” –Thanh âm nữ quỷ bắt đầu trở nên bén nhọn.
“Giết liền giết.” – Nam tử lạnh lùng hồi đáp, cũng không dừng lại bước chân.
“Mộ Dung Thương!” – Nữ quỷ hiển nhiên bị câu nói này kích thích, linh hồn thống khổ rên rỉ.
Chỉ thấy nàng ta dùng hết sức lực đẩy Mộ Dung Thương về phía Vong Xuyên. Mà Mộ Dung Thương rơi xuống Vong Xuyên, cư nhiên thuận tay liền đem Sở Nguyệt đứng gần đó kéo xuống.
Sở Nguyệt muốn rút tay lại, nhưng Mộ Dung Thương lại gắt gao bắt lấy tay nàng, thẳng tắp rơi vào Vong Xuyên.
Vong Xuyên là cái địa phương gì? Đó chính là Quỷ Hồn cấm địa, phàm là rơi vào đó, quỷ hồn đều hồn phi phách tán, không được siêu sinh. Sở Nguyệt tuy rằng đã tu luyện đến biến hóa hậu kỳ, nhưng nàng cũng vẫn còn là một cái quỷ a!
Thật là tai bay vạ gió! Sở guyệt cảm thấy toàn thân đau đớn như bị xé rách. Nước sông Vong Xuyên lạnh như băng dần dần bao phủ đỉnh đầu Sở Nguyệt, bên tai lại vang tiếng nam nhân thở dài, phảng phất như đã được giải thoát.
Kế đó, Sở Nguyệt mất đi ý thức.
Thời điểm Sở Nguyệt tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ở một cái địa phương kỳ quái. Đây là một gian phòng rách nát, bên trong phi thường sơ sài, chỉ có một cái giường gỗ, ngay cả bàn ghế cũng không có lấy một thứ. Mà cửa sổ bên cạnh, song cửa đều đã mục nát, xem chừng đã lâu không có ai tu sửa.
Quỷ giới từ khi nào có kiến trúc như vậy? Sở Nguyệt cảm thấy có chút kỳ quái, chính mình rơi vào Vong Xuyên, thế nhưng có thể còn sống.
Sở Nguyệt nỗ lực điều động linh lực trong cơ thể, muốn cảm giác tình huống xung quanh, lại phát hiện trong thân thể chính mình thế nhưng không có lấy một tia linh lực tồn tại. Toàn bộ thân thể trở nên nhẹ nàng, tựa như một làn khói.
Chẳng lẽ rơi xuống Vong Xuyên, tu vi của mình thế nhưng bị hủy? Sở Nguyệt thất thần.
“Tô ma ma, ngươi nói ngũ hoàng tử có thể đi nơi nào?” – Thanh âm thiếu nữ từ phòng ngoài truyền tới.
“Trừ bỏ mấy gian phòng, còn có thể trốn đi đâu!” – Nữ nhân trung niên trong lời nói lộ ra một tia khinh miệt.
Có người khác? Sở Nguyệt như một trận gió vút bay qua cửa sổ, đến trên hành lang. Chỉ thấy nữ nhân trung niên mặt mũi dữ tợn, mặc một thân tố sắc cung trang, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt tức giận. Mà nữ tử trẻ tuổi thì trên mặt lại lộ vẻ sốt ruột.
Sở Nguyệt thử vươn tay ngăn lại các nàng, nhưng là hai nữ tử kia dường như không thấy được, vẫn thẳng bước đi qua người nàng.
Này là hai người sống? Sở Nguyệt sửng sốt, hướng bốn bề xung quanh nhìn một phen. Liền phát hiện nơi này tuy rằng dày đặc âm khí, nhưng so sánh với âm khí ở Quỷ giới lại hoàn toàn bất đồng
Chỉ thấy Tô ma ma một cước đá văng cửa phòng đang khép hờ, Sở Nguyệt đi theo tới.
“Ngũ hoàng tử điện hạ.” – Tô ma ma cao giọng quát – “Ngài đi ra nhanh một chút, nếu không cơm chiều hôm nay sợ cũng không có.”
“Tô… Tô ma ma.” – Trong phòng truyền đến thanh âm khẩn trương của tiểu nam hài.
Ngũ hoàng tử? Đó là nhi tử của hoàng đế sao? Làm sao nghe thanh âm lại có bộ dạng rất sợ cái Tô ma ma kia? Sở Nguyệt nhất thời tò mò, liền bay theo vào trong.
Trong phòng có chút u ám, một ít củi gỗ vứt lung tung, mảnh vụn đầy đất. Mà cái nam hài kia thì co ở góc tường, toàn thân phát run, hiển nhiên là bộ dáng cực kì sợ hãi đối với Tô ma ma.
“Ngũ hoàng tử. Bệ hạ từng hạ lệnh, ngài không thể rời khỏi Tĩnh Tâm Uyển. Hôm nay làm sao lại chạy đến nơi này?” – Tô ma ma lạnh lùng hỏi.
“Ta… ta hơi đói. Muốn tìm đồ ăn.” – Ngũ hoàng tử nhỏ giọng nói,
“Đói? Lão nô bỏ đói ngươi sao?” – Tô ma ma lớn tiếng hỏi.
“Không… không có.” – Ngũ hoàng tử vội vã phủ nhận.
“Để cho ngài nhớ kĩ một chút, đêm nay liền ngủ ở sài phòng đi.” – Tô ma ma tức giận nói.
“Vâng…” – Nhỏ giọng đáp lời, không dám phản kháng.
Sở Nguyệt nhẹ nhàng bay tới trước mặt tiểu nam hài. Cả khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, không nhìn rõ hình dạng, chỉ thấy một đôi mắt, đen tuyền sáng rực. Trong ánh mắt mang theo một tia sợ hãi, nhưng là cũng mang theo thật sâu hận ý.
“Tô ma ma. Như vậy không tốt, dù sao hắn cũng là hoàng tử.” – Một bên, tiểu cung nữ do dự nói.
“Hoàng tử? Hừ.” – Tô ma ma khinh miệt nhìn tiểu nam hài.
Sau đó, nàng cùng tiểu cung nữ khóa cửa phòng, rời khỏi.
Sở Nguyệt không còn kịch vui để xem, trực tiếp bay đến trước mặt tiểu nam hài, tình toán theo cửa sổ chui ra. Ai biết, tiểu nam hài kia lại không chuyển mắt nhìn nàng.
Sở Nguyệt nhẹ nhàng bay về phía bên trái, ánh mắt hắn liền chuyển tới bên trái. Sở Nguyệt quơ quơ tay trước mắt tiểu nam hài, ánh mắt hắn lại mãnh liệt chớp chớp.
Kỳ quái, hắn thấy được mình?
“Ngươi là ai?” – Thanh âm thanh thúy vang lên.
“Ngươi nhìn thấy ta?” – Sở Nguyệt nghi hoặc hỏi.
“Ân.” – Tiểu nam hài gật gật đầu.