Chương 5: Lãnh cung cháy
Bông tuyết bay tán loạn, mai vàng nở rộ, một thoáng liền đến cuối năm.
Một tháng qua, Mộ Dung Thương ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối thì lặng lẽ chạy đến Nhất Duyệt Viện nghe Sở Nguyệt giảng bài. Mà tốc độ học tập của Mộ Dung Thương cũng thật không uổng phí bốn chữ Thiên thả chi tài (tài năng ngút trời).
“Ngươi mỗi ngày chạy đến đây, Tô ma ma bọn họ không phát hiện?” – Sở Nguyệt đã từng tò mò hỏi.
“Các nàng mới không thèm để ý ta đi nơi nào. Chỉ cần ta không rời khỏi Tĩnh Tâm Uyển.”
Mấy ngày nay, Sở Nguyệt tuy rằng liên tục tránh ở Nhất Duyệt Viện tu luyện, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đến Tĩnh Tâm Uyển đi dạo. Dù sao,tu hành không phải chỉ là ngồi một chỗ nhập định.
Đương nhiên, nhờ vậy cũng khiến Sở Nguyệt nghe được không ít chuyện bát quát thú vị.
Tỷ như Tô ma ma nhận được lợi ích từ chỗ Thục phi, cho nên khắp nơi làm khó dễ Mộ Dung Thương. Tỷ như trong phòng Xuân Lan cất giấu một cái túi kỳ quái, buổi tối luôn vụng trộm lấy ra xem.
Có đôi khi, nàng cùng sẽ đem mấy chuyện bát quái này giảng cho Mộ Dung Thương nghe.
“Vậy trong phòng Xuân Lan giấu cái gì?” – Tiểu nam hài tò mò hỏi.
Sở Nguyệt lắc đầu: “Không biết, nàng không có mở nó ra.”
Buổi tối hôm nay, đã đến thời gian ước định, nhưng Mộ Dung Thương thật lâu cũng không có xuất hiện.
Hắn sẽ không xảy ra chuyện gì? Sở Nguyệt nhíu mày, hậu cung nguy cơ tứ phía, một cái hoàng tử lưu lạc lãnh cung, muốn có chuyện gì ngoài ý muốn thật sự rất dễ dàng.
Lúc này, Tĩnh Tâm Uyển thập phần quạnh quẽ, thái giám cung nữ đều sớm đi vào giấc ngủ. Sở Nguyệt xuyên qua mỗi một gian phòng, đều không phát hiện bóng dáng Mộ Dung Thương.
“Dung phi nương nương, nô tỳ thực xin lỗi ngài. Nô tỳ không thể bảo hộ được ngũ hoàng tử.” – Trong phòng Xuân Lan truyền đến âm thanh thật nhỏ.
Sở Nguyệt nghe vậy, liền nhẹ nhàng đi vào.
Bên trong phòng đốt một ngọn đèn, trên mặt bàn đặt một khối bài vị, bên trên đề “Dung phi chi linh vị”. Xuân Lan quỳ trên mặt đất, tay dâng ba nén hương trầm.
“Ngũ hoàng tử cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì!” – Nàng đối với bài vị, không ngừng dập đầu.
Mộ Dung Thương xảy ra chuyện gì? Sở Nguyệt nhíu mày, đáng tiếc Xuân Lan không thấy nàng, cũng không nghe được thanh âm của nàng. Mà bên kia, Xuân Lan vẫn còn quỳ bái, lẩm bẩm “Dung phi nương nương phù hộ.”
Chẳng lẽ Mộ Dung Thương thực sự đã xảy ra chuyện?
Sở Nguyệt dùng âm khí thao túng nước trà làm mực, viết vài chữ lên bàn: Hắn ở đâu?
Xuân Lan ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên bàn đột nhiên xuất hiện văn tự, liền phát hoảng, nhìn quanh bốn phía.
“Dung... Dung phi nương nương, là ngài sao?” – Nàng nhỏ giọng hỏi.
“Hắn ở đâu?” – Sở Nguyệt viết lại ba chữ.
“Thục... Thục phi nương nương kêu đi.” – Xuân lan vội vàng đối với không khí hồi đáp.
Khó trách tìm nửa ngày đều không thấy tung tích của hắn. Sở Nguyệt có chút lo lắng, Thục phi đã có thể thu mua Tô ma ma, làm sao có thể có hảo tâm?
Cung nữ trước mắt đang nơm nớp lo sợ, hiển nhiên đem Sở Nguyệt trở thành Dung phi.
“Chuyện năm đó, ngươi biết được bao nhiêu?” – Sở Nguyệt tiếp tục dùng nước viết chữ lên bàn.
“Nương nương, nô tỳ...” – Xuân Lan run run nhớ lại chuyện năm đó.
Thời điểm tháng chạp hai năm trước, có một ngày, Tô ma ma đuổi toàn bộ cung nữ cung Vĩnh Lạc đi nghỉ sớm, nói là Dung phi nương nương buổi tối muốn một mình thanh tĩnh. Xuân Lan bởi vì đi tiểu đêm, đi ngang qua sương phòng Dung phi, liền thấy cửa phòng rộng mở, bên trong vết máu loang lổ, mà Dung phi nương nương nằm trên mặt đất, ngực cắm một thanh chủy thủ. Phòng trong lúc này có một người bịt mặt đang tìm kiếm gì đó.
Xuân Lan sợ tới mức chỉ dám chạy về phòng mình. Nàng không biết hắc y nhân kia là ai, nhưng mà nàng biết rằng nếu lúc này nháo lên, sẽ khiến chính mình phải ch.ết.
Kết quả, sang ngày thứ hai, trong cung liền bắt đầu truyền ra tin tức Dung phi nương nương cùng người bỏ trốn. Xuân Lan vội vàng chạy đến phòng Dung phi xem xét, lại nhìn thấy trên mặt đất đã bị người quét dọn qua, không có mệt tia vết máu. Nàng cẩn thận kiểm tra, chỉ thấy bên mép giường có một khối ngọc bội. Xuân Lan nhớ được đây là ngọc bội Dung phi luông đeo bên người, bởi vậy liền đem giấu đi.
“Nô ty lúc đó thật sự rất sợ hãi, không dám đứng ra.” – Xuân Lan yếu đuối nói.
“Ngọc bội giờ ở đâu?”
Xuân Lan nghe vậy, vội vàng từ ngăn tủ bên giường tìm ra khối ngọc bội. Đây là một khối ngọc xanh biếc, nhưng trên toái văn lại ẩn hiện vết máu.
“Hai năm qua, nô tỳ luôn hảo hảo bảo tồn khối ngọc bội này.”
Sở Nguyệt cẩn thận nhìn xem khối ngọc bội kia, thế nhưng cảm nhận được một tia âm khí tồn tại.
“Đem giao nó cho Mộ Dung Thương.” – Sở Nguyệt viết.
“Vâng, vâng.” – Xuân Lan vội vàng đáp.
“Khấu khấu khấu...” – Tiếng đập cửa vang lên.
Xuân Lan lập tức khẩn trương đứng lên, nhìn linh vị trên bàn cùng những bút tích kia, lại nhìn quanh bốn phía.
“Xuân Lan tỷ tỷ, ngủ rồi sao?” – Cửa truyền đến thanh âm nữ tử trẻ tuổi.
Xuân Lan không biết làm thế nào đáp lại.
“Ta đi trước. Chiếu cố hắn cho tốt.” – Sở Nguyệt dùng nước trà để lại vài chữ.
Xuân Lan nhìn nhìn, ánh mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Dung phi nương nương, nô tỳ nhất định sẽ bảo vệ tốt ngũ hoàng tử.”
Sở Nguyệt thấy Xuân Lan đã xem xong, thế là đem nước trà toàn bộ đổ lên mặt bàn, che đậy chữ viết.
“Xuân Lan tỷ tỷ?” – Thanh âm ngoài cửa lộ chút nghi hoặc.
“Còn...còn chưa ngủ.” – Xuân Lan nỗ lực ổn định cảm xúc.
Sở Nguyệt xuyên qua bức tường, bay đến bên ngoài. Gõ cửa là một cái tiểu cung nữ chừng mười bảy mười tám tuổi. Đại khái là tới tìm Xuân Lan tán gẫu. Sở Nguyệt cũng không lưu lại, hướng đại môn Tĩnh Tâm Uyển mà bay.
--- ------ ----
Hôm nay, đại môn Tĩnh Tâm Uyển rộng mở, nhưng trước sau như một tịch liêu. Sở Nguyệt bay ra một đoạn ngắn, cảm giác xé rách quen thuộc lại dũng mãnh ập đến.
Quả nhiên... tu vi vẫn không đủ.
“Tỷ tỷ! Ngươi ở chỗ này chờ ta?” – Bên ngoài Tĩnh Tâm Uyển, Mộ Dung Thương mặt đầy ý cười chạy tới.
“Ừ.” – Sở Nguyệt đáp lời, hướng về phía hắn nhẹ bước.
“Tỷ tỷ, nguyên lai khoảng thời gian trước phụ hoàng nhắc tới ta!” – Mộ Dung Thương vui vẻ nói.
“A? Hắn nhắc đến ngươi thế nào?” – Sở Nguyệt hỏi.
“Thục phi nương nương nói phụ hoàng nhìn ta cơ khổ, một mình ở Tĩnh Tâm Uyển, cho nên muốn cho ta chuyển ra ngoài.”
“Ừ.”
“Đúng rồi, hôm nay Thục phi nương nương hỏi ta rất nhiều việc, hỏi ta còn tưởng niệm mẫu phi không?”
“Vậy ngươi trả lời sao?”
“Ta không nhớ rõ...” – Mộ Dung Thương thanh âm trầm xuống.
Dù sao thời điểm Dung phi mất tích, hắn mới bốn tuổi. Trong trí nhớ, Mộ Dung Thương nghe được nhiều nhất chính là thái giám cùng cung nữ trào phúng mẫu phi. Nghe nhiều đến nỗi hắn đối với mẫu phi không tự giác có một tia oán trách cùng cố ý lãng quên.
“Thục phi nương nương còn nói sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục phụ hoàng mang ta ra khỏi Tĩnh Tâm Uyển.” – Mộ Dung Thương nói tiếp.
“Ừm.” – Sở Nguyệt trong lòng lại nghĩ, xem hành vi nàng thu mua Tô ma ma, Thục phi chưa hẳn có hảo tâm với hắn.
“Tỷ tỷ! Sắp sang năm mới, ngươi nói phụ hoàng có phải hay không sẽ triệu kiến ta.” – Thanh âm hiển nhiên có điểm kích động.
“Đại khái sẽ như vậy.”
“Ta đã hai năm không gặp phụ hoàng. Không biết người có còn nhận ra ra không.” – Giọng hắn có điểm ưu thương.
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì, thấy sẽ biết.” – Sở Nguyệt nhàn nhạt nói.
“Ừm!” – Với Sở Nguyệt mà nói, nàng tổng cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Hoàng đế “nhớ tới” đối với Mộ Dung Thương sợ rằng lại là tai họa.
“Cháy!”
“Mau tới cứu hỏa!”
Tĩnh Tâm Uyển đột nhiên truyền đến một trận âm thanh bén nhọn. Ban đêm yên tĩnh, nhát mắt bắt đầu ầm ĩ. Mấy tiểu cung nữ còn đang mơ màng đẩy cửa ra, xem xét tình huống.
Sở Nguyệt hướng xa xa nhìn lại, chỉ thấy gian phòng ở phía đông bắc Tĩnh Tâm Uyển nổi lên ánh lửa, xem ra là cháy không nhỏ.
“Phương hướng kia... Hình như là phòng của Xuân Lan.” – Sở Nguyệt nhíu mày, lẩm bẩm nói.
Mộ Dung Thương nghe vậy, sửng sốt một chút, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Kỳ quái...” – Sở Nguyệt cảm thấy trận hỏa này đến thật quỷ dị, nàng mới từ miệng Xuân Lan biết chuyện năm đó, liền phát sinh đại hỏa hoạn.
“Tỷ tỷ, ta đi xem sao.” – Thanh âm Mộ Dung Thương có chút trầm trọng.
Vừa dứt lời, hắn liền chạy vội về phương hướng phát sinh vụ cháy. Sở Nguyệt nghĩ muốn giữ chặt Mộ Dung Thương, đáng tiếc là một cái Quỷ hồn, sự tình đơn giản như thế cũng vô pháp đạt thành.
Sở Nguyệt cũng theo phương hướng đó bay qua. Đến địa phương hỏa hoạn, chỉ thấy lửa cháy hừng hực, chính xác là phòng Xuân Lan. Một đám cung nữ thái giám cầm thùng nước cứu hỏa, chỉ tiếc thế lửa quá lớn, chút nước ấy căn bản không có tác dụng.
“Tô ma ma, nên làm sao đây, ngũ hoàng tử đã chạy vào đó.” – Tiểu thái giám cầm thùng nước sốt ruột hỏi.
“Các ngươi sao không cản hắn! Mau cứu hỏa.” – Ngoài mặt tuy nói vậy, nhưng Tô ma ma lại chỉ đứng một bên nhìn, thậm chí trên mặt còn có loại biểu cảm vui sướng khi người gặp họa.
“Này… không phải vừa rồi ngài…” – Tiểu thái giám bên cạnh quệt miệng nghĩ muốn phản bác, không phải chính ngài để ngũ hoàng tử đi vào sao.
“Nói bừa cái gì?” – Tô ma ma bắt đầu hét lên – “Còn không mau đi cứu hỏa.”
Nhưng mà Tô ma ma thân hình béo tốt, không ngừng đứng ở phía trước lắc lư, tựa như vô tình gây trở ngại người khác cứu hỏa.
Sở Nguyệt nhíu mày, trực tiếp ngưng tụ một đoàn âm khí, bao bọc lấy ngọn lửa hướng Tô ma ma thổi tới. Ngọn lửa kia rơi vào góc áo bà ta liền bắt đầu cháy lên. Mà Tô ma ma trước mắt đang ồn ào huyên náo, hiển nhiên không có phát hiện.
“Ma ma, trên người ngươi…” – Một cái tiểu cung nữ nhắc nhở.
“Trên người ta?” – Tô ma ma đưa mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện bản thân cũng cháy.
“Cứu mạng a!” – Bà ta hoảng sợ vạn phần thét to.
Chỉ thấy Tô ma ma hoảng sợ đến mức trực tiếp lăn lộn trên mặt đất, nhưng đoàn lửa kia tựa như có linh tính, làm thế nào cũng không tắt.
Thế là một trận rối loạn, đám cung nữ thái giám liền đem toàn bộ nước hướng trên người bà ta đổ xuống, cuối cùng cũng dập được lửa.
Mùa đông khắc nghiệt, Tô ma ma toàn thân ướt nhẹp, đầy bụi đất, lạnh đến phát run.
“Ngươi… các ngươi cứu hỏa, ta đi thay quần áo.” – Bà ta run rẩy.
Trước khi đi, còn không quên nói: “Lửa lớn quá. Cứu không được cũng không có chuyện gì.”
Sở Nguyệt mắt lạnh nhìn bóng lưng Tô ma ma rời đi, lặng lẽ phóng ra một cái túng âm thuật. Phỏng chừng tương lai bảy ngày, bà ta lúc nào cũng sẽ lạnh run như vậy.
“Oanh…” – Trong phòng truyền đến tiếng vang lớn. Sở Nguyệt nhìn lại, tựa hồ xà nhà bị gãy.
“Làm sao đây? Ngũ hoàn tử có phải hay không đã…” – Tiểu cung nữ bên cạnh có chút nức nở.
“Cháy thành như vậy, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.” – Một cái tiểu thái giám nói.
Mộ Dung Thương…