Chương 11: Xấu hổ người nhìn

Edit+Beta: Thiên Sa.
"Ba!"
Mộc Tiểu Hoa vừa nhấc chân đi không được vài bước đã nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm tát tay thanh thuý, sau đó liền nghe được giọng nói giận dữ của A Mân: "Ta kêu ngươi cùng ta chơi, ngươi tránh cái gì? Tại sao không nghe lời vậy?" 


Mộc Tiểu Hoa tim lần nữa "Lộp bộp" nhảy dựng, bước chân cũng vội vàng nhanh hơn, ra đến bên ngoài, chỉ thấy một tay của A Mân đang bắt lấy cổ Thế, cả người cũng ngồi lên lưng Thế, một tay khác duỗi ra sau mông quấn da thú của Thế đánh vài cái, chân cũng không ngừng đá cẳng chân hắn. Bộ dáng kia giống như muốn đem Thế đè xuống mặt đất.


Hai tay Thế cố gắng kéo ra bàn tay đang siết chặt cổ hắn, nỗ lực giãy giụa, nhưng lại không có cách nào đem A Mân ném xuống, A Mân tựa như cao da chó, gắt gao dính chặt trên người hắn, dưới mông lâu lâu lại truyền đến tiếng vỗ mạnh cùng đau rát.


Hình ảnh kia quả thực xấu hổ người nhìn, Mộc Tiểu Hoa kinh ngạc không thôi, trầm giọng quát lớn: "Làm cái gì vậy? Buông ra hắn."
Hai người dừng lại, A Mân quay đầu lại hung tợn trừng Mộc Tiểu Hoa: "Chúng ta đang đùa giỡn, liên quan gì đến ngươi?" 


"Đùa giỡn cũng phải có giới hạn, ngươi không nhìn thấy Thế đang kháng cự sao?" Khuôn mặt Mộc Tiểu Hoa trầm xuống, hướng đến chỗ hai người đi qua, cứu Thế thoát khỏi ma trảo của A Mân.


Thế thoát khỏi kiềm chế của A Mân liền ho khan dữ dội, hung hăng thở hổn hển, Mộc Tiểu Hoa nhìn Thế nghẹn đến mức mặt cũng đỏ lên, mi tâm cau chặt, mắt lạnh quét về phía A Mân: "Ngươi muốn siết cổ Thế ch.ết luôn sao?"


available on google playdownload on app store


"Ai bảo hắn không cho ta cưỡi lên?" A Mân ngẩng đầu, đúng lý hợp tình nói: "Nếu hắn cho ta cưỡi chơi thì ta cũng sẽ không siết cổ hắn!"


Cưỡi chơi? Mộc Tiểu Hoa vỗ trán, vì cái gì đến xã hội nguyên thuỷ này rồi cũng có thể đụng tới kiểu hài tử yêu thích làm anh hùng này vậy? Nhớ lại trước đây khi còn ở cô nhi viện, cũng có anh hùng hài tử thích chơi cưỡi ngựa, nếu là hai bên đều nguyện ý thì không có gì để nói, nhưng nếu người kia không muốn bị người khác cưỡng chế cưỡi lên như vậy tính chất liền khác nhau. Chơi đùa liền biến thành tính chất khi dễ, vũ nhục.


"Thế không muốn cùng ngươi chơi cái này, vì sao ngươi lại cưỡng chế ép hắn phải chơi? Nếu hắn muốn cưỡi lên người ngươi, vậy ngươi có đồng ý không?"
"Nãi nãi ta chính là Lão Mỗ của bộ lạc, tại sao ta phải cho hắn cưỡi lên?"


"Ngươi không muốn bị người khác cưỡi, vậy dựa vào cái gì lại muốn người khác phải cho ngươi cưỡi?" 
)) xem hắn phải sống làm sao bây giờ?"


"Phốc!" Mộc Tiểu Hoa nhịn không được phì cười, tiểu nha đầu này tự tin tràn đầy khiến nàng cũng phải giơ ngón tay lên. Xem ra, quan niệm ở giai cấp xã hội này hình thành cũng đã có chút mãnh liệt.


"Ngươi cười cái gì?" A Mân hung ác hỏi lại, nàng rõ ràng cảm giác được nụ cười của Mộc Tiểu Hoa tràn ngập ác ý.


Mộc Tiểu Hoa lắc đầu cười, xua xua tay, bất quá cũng chỉ là một tiểu nữ hài mười một tuổi, nàng không cần thiết phải đả kích nàng ấy, liền nói: "Chơi chủ yếu là vì vui vẻ, người khác đã không muốn chơi, ngươi lại cưỡng ép phải cùng ngươi chơi, vừa làm cho bản thân tức giận, mà người khác cũng cảm thấy khó chịu thì chơi còn có ý nghĩa gì nữa?"


A Mân nhấp môi, nhíu mi: "Mỗi ngày đều rất nhàm chán! Vì sao không ai nguyện ý chơi cưỡi lão hổ cùng ta vậy? Cho bọn họ làm lão hổ không phải rất tốt rồi sao?"


Cưỡi lão hổ? Mộc Tiểu Hoa kinh ngạc, được rồi, mặc kệ là gọi cưỡi ngựa hay là cưỡi lão hổ, trò chơi này đều không phải là một trò chơi tốt a. 


"Ngươi biết không, ở Sơn Khương bộ lạc có một người gọi là Dư Đồng, hắn cưỡi lão hổ rất uy phong." A Mân vẻ mặt khát khao. Ở Mạc Á rừng rậm, Sơn Khương bộ lạc là một trong mười bộ lạc có dân cư nhiều nhất, là bộ lạc giàu có nhất cũng là bộ lạc có thực lực nhất.


"Ngươi nhìn thấy người khác cưỡi lão hổ mới nghĩ vậy ra dạng trò chơi này? Vì có thời gian rãnh rỗi, nhàm chán?" Mộc Tiểu Hoa cảm giác có chút bất lực không biết phải nói sao, không có lão hổ thật liền bắt người khác làm lão hổ để cưỡi chơi?


"Đúng vậy!" A Mân đương nhiên gật đầu, thật vất vả mới phát hiện một trò chơi thú vị để giết thời gian, nhưng mà toàn bộ bộ lạc lại không có người nguyện ý cùng nàng chơi cả? 


Nguyên lai là do tiểu cô nương này ham chơi, cố tình nghĩ ra trò chơi… Mộc Tiểu Hoa thở ra một hơi thật mạnh, nói: "Nếu trò chơi này người khác đều không muốn chơi, vậy chứng tỏ rằng trò chơi này không phải là trò chơi tốt, như vậy đi! Ta dạy cho ngươi chơi một trò chơi khác, thế nào?"


"Trò chơi gì?" A Mân có chút gấp không chờ nổi hỏi: "Chơi vui sao?"


Chơi được hay không, vậy chỉ có thể chờ ngươi chơi rồi mới biết được." Mộc Tiểu Hoa hơi hơi mỉm cười, cầm rễ cây tại chỗ đất bằng phẳng quét sạch sẽ một mảnh bùn đất lẫn đá, sau đó bắt đầu ở trên mặt đất vẽ ra hình ô vuông, hình ô vuông chia làm hai bên trái phải, hai bên ô vuông chia ra thành các ô vuông nhỏ bất đồng, A Mân cùng Thế đều mang ánh mắt tò mò nhìn.


A Mân nhịn không được hỏi: "Ngươi đang vẽ cái gì?"
"Đợi chút, ngươi sẽ biết." Mộc Tiểu Hoa cố ý thừa nước đục thả câu, vẽ xong hình ô vuông, lại nhặt vài hòn đá nhỏ, bỏ vào trong ô vuông thứ nhất bên trái, bắt đầu hướng dẫn, giảng giải, làm mẫu chơi một lần trước. 


"Đem hòn đá này đặt ở bên ngoài, sau đó dùng một chân đá, chỉ có thể dùng một chân đá viên đá vào bên trái ô vuông, đá đến chỗ nào liền dùng một chân nhảy qua qua ô vuông đó, nhảy đến chỗ viên đá kia thì lại tiếp tục đem viên đá đá đến ô vuông tiếp theo, chỉ có thể đá viên đá trong ô vuông, đá trúng vạch ô vuông liền tính thua."(*Xin lỗi, Sa bất tài vô dụng, chỉ có thể dịch như vậy, bản convert ta đọc cái trò chơi này mà hoa cả mắt, nào là "đá đá, nào là "ô ô") 


Mộc Tiểu Hoa để chân trần ở trên mặt đất dùng một chân nhảy a nhảy, đây là ký ức thơ ấu tốt đẹp, nhiều năm sau ở dị thế xa lạ chơi lại trò chơi khi còn nhỏ là đá viên đá, nội tâm Mộc Tiểu Hoa tràn ngập cảm khái.


Rời khỏi hoàn cảnh cuộc sống quen thuộc, tuy rằng có rất nhiều thứ nàng cần đều không có, nhưng mọi chuyện cũng không phải đều không tốt.


"Chú ý là chân không đước dẫm lên vạch, viên đá không thể đến sát tuyến, chỉ được nhảy một chân, chân mà rơi xuống đất liền tính là thua, gặp được ô vuông hợp lại như vậy liền đem viên đá đá ra ngoài, viên đá rơi xuống giữa ô hoặc ở phía dưới vạch ô đều bị thua, đá viên đá ra ngoài xong, người cũng phải nhảy ra ngoài luôn, ai nha!" Mộc Tiểu Hoa nhảy lên nhưng không thể nhảy qua hai ô song song, chân liền rơi xuống đất. 


"Nga ~" A Mân cùng Thế cùng lúc phát ra tiếng thở dài đáng tiếc.


"Hô hô hô!" Mộc Tiểu Hoa thở hổn hển, đem hòn đá nhặt lên, dò hỏi: "Ai muốn thử một chút không?" Chỉ nhảy vài cái như vậy mà khiến nàng mệt đến thở hồng hộc, quả thật lớn tuổi rồi có khác, nhớ khi còn nhỏ nhảy dựng ít nhất cả một giờ đồng hồ nhưng vẫn giống như không biết mệt mỏi không biết phiền chán.


"Ta! Ta thử một chút." A Mân mang vẻ mặt nóng lòng muốn thử, tiếp nhận hòn đá trên tay MộcTiểu Hoa, ném ra ngoài vạch, nâng chân trái lên, chân phải đối với hòn đá một đá, kết quả, không đá trúng, nàng mang vẻ mặt kỳ quái tại chỗ nhảy nhảy, kia bộ dáng vừa ngốc vừa đáng yêu.


"Phốc!" Mộc Tiểu Hoa nhịn không được phì cười, Thế đang nghẹn cười cũng cười rộ lên. khuôn mặt nhỏ A Mân đỏ lên, xấu hổ không thôi, ngạo nghễ hừ lạnh một tiếng: "Lần thứ hai ta tuyệt đối có thể đá trúng." 


Kết quả lần thứ hai vẫn không đá trúng, lần thứ ba vẫn không đá trúng, mắt thấy tiểu cô nương bị đả kích đến mức thẹn quá hóa giận, Mộc Tiểu Hoa giữ chặt nàng, làm mẫu cho nàng: "Khi đá hòn đá này, chân phải xoa như vầy mới đá được, không phải nhảy lên đá, ngươi thử lại xem." 


Bị đả kích nghiêm trọng, A Mân liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Hoa một cái, Mộc Tiểu Hoa nhìn nàng cổ vũ, A Mân tiếp nhận hòn đá thử lại một lần nữa, lần này nàng rốt cuộc cũng thành công, nhìn về phía Mộc Tiểu Hoa vui vẻ cười ha hả: "Ta thành công, ta thành công rồi. Ha ha ha!"


Lúc này, một đạo thanh âm kỳ cực ôn thuần của nam nhân, bên trong  hàm chứa ý cười truyền đến: "Chuyện gì khiến A Mân chúng ta vui vẻ như vậy?"






Truyện liên quan