Chương 7: Thiếp thân ám vệ
“Yah....”
Nghiêm Thần bật người đá móc chân vào cổ Nghiêm Tuyệt. Nhanh chóng nghiêng đầu, Nghiêm Tuyệt đưa tay đỡ lấy cú đá của cô. Tay của hắn nắm lấy chân cô xoay người kéo giật tới. Cùng lúc, Nghiêm Thần vươn người tới khóa tay Nghiêm Tuyệt rồi nhanh chóng lộn vòng lùi ra sau. Cả hai người so đấu hơn trăm chiêu, ra tay càng lúc càng hung ác. Năng lượng khí xoáy xung quanh hai người sớm đã khiến phạm vi trăm mét tan hoang từ lâu.
”Hộc, hộc...”
”Bốp! Bốp! Bốp!”
Nghe tiếng vỗ tay, Nghiêm Thần và Nghiêm Tuyệt đồng thời xoay đầu. Cách họ không xa, cha Trầm Duy Thắng đã đứng nhàn nhã xem bọn họ. Hôm nay, Trầm Duy Thắng mặc một bộ huyền y gọn nhẹ, trên người mang giáp khải ở ngực, cổ tay và chân. Mấy năm nay Nghiêm Thần biết rõ, cha Trầm Duy Thắng rất thích mặc giáp. Hắn từng nói mặc giáp có thể khiến người ta lúc nào cũng ghi nhớ rằng phải luôn luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Hơn nữa ở Đông Ly quốc, nam tử sau khi thành thân vẫn có thể tiếp tục đảm nhiệm công việc mà mình đang nắm giữ trước đó. Trầm Duy Thắng thân là thống lĩnh tướng quân, mỗi ngày cũng cần phải đến thao trường đương nhiên mặc giáp là thích hợp nhất rồi.
”Tuyệt nhi, Thần nhi, hai con tiến bộ thật thần tốc. Ha ha.” Trầm Duy Thắng đi đến bên Nghiêm Thần xoa nhẹ mái tóc của cô, khen ngợi hai huynh muội bọn họ.
”Tứ phụ thân!” Nghiêm Thần và Nghiêm Tuyệt đồng loạt thu thế cung kính cúi chào.
”Được rồi. Tuyệt nhi, phụ thân con đang chờ ở Ngự thư phòng đấy.”
”Dạ. Tứ phụ thân, con xin phép.” Nghiêm Tuyệt đáp lời sau đó quay sang nhìn Nghiêm Thần. “Huynh đi trước.”
”Đại ca cố lên!” Nghiêm Thần đứng bên cạnh Trầm Duy Thắng làm tư thế cổ vũ, mặt cười tươi rói trên sự đau khổ của người khác.
Thấy cô như vậy, Nghiêm Tuyệt chỉ bất đắc dĩ cười trừ. Nụ cười nhẹ này làm gương mặt ngàn năm băng hàn của cậu trở nên ấm áp và nhu hòa hơn. Thiếu niên mười lăm tuổi anh tuấn, lam y phiêu dật nghiêm nghị cùng nụ cười đạm nhẹ như tuyết liên nở rộ, quả là một cảnh sắc tuyệt đẹp.
”Người ta đã đi xa rồi!” Trầm Duy Thắng buồn cười gõ vào trán Nghiêm Thần một cái. “Tuyệt nhi cũng thật phân biệt đối xử, chỉ chịu cười với mỗi mình con. Đáng đời nó bị Diệp Phong làm khó dễ.”
”Ha ha.” Nghiêm Thần bật cười. Từ hai năm trước, đại ca cô đã bị cha Diệp Phong kéo đi phụ giúp chính sự. Ngoài miệng thì nói để đại ca san sẻ bớt công việc với mẫu thân nhưng thực chất ai cũng biết lý do là đại ca trưởng thành không giống kì vọng của cha Diệp Phong. Hình tượng con trai nho nhã lễ độ, ôn hòa như một vị thủ hộ kị sĩ của cha Diệp Phong đã bị đại ca ngàn năm băng sơn của cô đánh nát. Cha Diệp Phong vẫn còn ray rứt tới giờ.
”Cha à, đây là do vấn đề nhân phẩm.”
”Con có tin ta đem câu này nói cho Phượng Khuynh hay không?”
”Ha ha, cha đại nhân đại lượng đừng chấp nhất với trẻ nhỏ.” Nói giỡn, phụ thân đại nhân của cô hẹp hòi như vậy, nếu nghe được câu này thì chẳng biết cô sẽ bị chỉnh đến nước nào nữa đâu.
”Quỷ linh tinh.” Trầm Duy Thắng véo mũi Nghiêm Thần một cái rồi cầm tay cô dẫn đi. “Đến Ám Các thôi. Con đã mười tuổi, cũng đến lúc chọn một thiếp thân ám vệ cho mình.”
”Dạ.”
***
Con đường tu luyện ở Thương Khung được chia thành: luyện thể, luyện hồn, luyện tâm, luyện đạo. Phá vỡ được luyện đạo chính là đã đạt được Đại đạo cao nhất của thế giới này, có thể mở ra con đường đến Nhân giới chính nguyên.
Thể là trụ cột cơ bản, chỉ khi nào tôi luyện được một cơ thể bền vững nhất thì khi đó con người mới có thể chịu tải năng lượng to lớn của tự nhiên. Thể và hồn tạo ra một con người hoàn chỉnh. Lúc cơ thể được rèn luyện xong thì linh hồn cũng bắt đầu biến đổi từ lượng thành chất. Hồn phách dung hợp mà tách rời, không ngừng hấp thu năng lượng để ngày càng vững chắc hơn. Luyện hồn càng sâu sắc bao nhiêu thì tinh thần lực càng cường đại bấy nhiêu, cả người minh mẫn, tư duy sắc sảo.
Thể là gì? Hồn là gì? Đến khi luyện thành sẽ bước vào tâm cảnh. Cuộc đời mỗi con người đều trải qua rất nhiều sự việc khác nhau. Trên đường đời mà mỗi người vạch ra, ai có thể đảm bảo vẫn luôn giữ vững được tâm của mình? Luyện tâm để đạt được đạo, để khi sa ngã trật bước vẫn có thể tiếp tục đứng vững mà trở lại con đường tâm cảnh của mình. Lúc ấy, tâm vững vàng, lòng kiên định thì đạo của mỗi người sẽ mở ra.
Vũ trụ là hằng hà sa số những điều không biết trước, đạo cũng vậy. Có người theo đuổi kiếm đạo, đao đạo; có người lại lĩnh ngộ trà đạo, hương đạo; có người đi trên sinh tử đạo, cũng có người nắm lấy thiện ác đạo... Tất cả đều chỉ muốn hướng đến khát vọng khám phá vũ trụ này mà thôi.
Nghiêm Thần đi xuyên qua rất nhiều cơ quan vách đá, cuối cùng cũng thấy được một trạch viện to lớn. Ám Các không u ám như cô nghĩ mà rất tao nhã yên bình. Cảnh sắc hữu tình nơi đây khá giống các biệt viện nghỉ dưỡng của hoàng gia.
”Luân nhi đâu ạ?”
Nghiêm Thần khẽ hỏi cha Trầm Duy Thắng.
”Khi kết thúc buổi học Thuật Đế Vương, con bé sẽ đến cùng mẫu thân con sau.”
”Ha ha ha...”
”Cứ cười đi, đến lúc thấy Luân nhi thì con cũng chẳng cười nổi.”
Lời nói của Trầm Duy Thắng vừa dứt thì nụ cười của Nghiêm Thần cũng cứng lại. Năm đó sau khi việc chọn vật đoán tương lai kết thúc, Luân nhi đạt được trữ vị trở thành thái nữ của Đông Ly; còn cô được phong là Diệu Vương ý chỉ luôn chói sáng như ánh mặt trời. Nghiêm Thần bĩu môi. Diệu, nghe thì hay lắm nhưng nếu hiểu theo nghĩ "hay, tài tình" thì chẳng khác nào mẫu thân đang chọc ghẹo cô. Hay chỗ nào? Tài tình chỗ nào? Đương nhiên là ở chỗ cô dùng bạo lực nhét ngọc tỷ cho Nghiêm Luân, né tránh trữ vị.
Nhắc đến Nghiêm Luân, Nghiêm Thần lại đau đầu không thôi. Không biết là ai kể lại chuyện ngọc tỷ cho con bé khiến nó mỗi lần nhìn cô cứ như cô lòng lang dạ thú, bội tình bạc nghĩa với nó dữ lắm vậy. Ở nước khác người ta tranh giành trữ vị tới đổ máu, Nghiêm Luân khen ngược, được cô vạch đường cho sẵn mà còn chê lên chê xuống.
”Thần nhi!”
Nghe tiếng gọi, Nghiêm Thần mới để ý đến xung quanh. Cô hiện đang đứng trên một võ trường lớn, bên dưới là cả trăm ám vệ mặc đồ đen.
”Ngoại trừ những người quản sự thì chỉ có ám vệ nào đạt được tư cách mới xuất hiện ở đây.” Trầm Duy Thắng nói nhỏ với Nghiêm Thần. Cô gật đầu ý bảo đã hiểu.
”Tham kiếm Diệu Vương, Trầm thống lĩnh.”
”Đều đứng lên đi!” Nghiêm Thần đanh giọng thốt lên. Rời khỏi hoàng cung, chức vị cao nhất của tứ cha chính là Thống lĩnh tướng quân. Cho nên hiện tại ở đây, cô mới là người có quyền hành lớn nhất.
”Tạ Diệu vương!”
Lúc này, Trầm Duy Thắng mới ra hiệu cho người quản sự ý bảo bắt đầu. Thấy vậy, người quản sự cúi đầu lui xuống. Chỉ chốc lát sau, mười ám vệ khác đã đứng trước mặt Nghiêm Thần.
”Thưa Diệu vương, mười người họ là người đã đứng đầu trong đợt huấn luyện này. Tất cả đều đã hoàn thành luyện thể, vừa bước chân vào luyện hồn. Mời ngài lựa chọn.”
Nghiêm Thần gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào mười ám vệ trước mặt. Tất cả họ đều ở trong khoảng mười sáu mười bảy tuổi, còn rất trẻ. Có thể bước vào luyện hồn ở tuổi này chứng tỏ thiên phú không tồi chút nào. Đừng tưởng luyện thể là dễ, nó giống như xây nền móng cho một căn nhà, càng rắn chắc và tỉ mỉ đến đâu thì ngôi nhà xây lên mới càng được đảm bảo.
”Cha.”
”Đi thôi.” Trầm Duy Thắng vỗ vai Nghiêm Thần rồi cùng những người khác lui ra ngoài. Trên võ đài chỉ còn mỗi Nghiêm Thần và mười ám vệ. Thật ra chỉ cần chỉ định một người là được rồi nhưng như vậy thì quá qua loa. Thiếp thân ám vệ sẽ là người theo bên cạnh chủ nhân cả đời, giống như Ấn. Hơn nữa nếu như thiếp thân ám vệ ch.ết đi trong lúc bảo vệ chủ nhân thì sau này chủ nhân đó cũng sẽ không được chọn thêm một ai khác thế vào. Đây là quy định của hoàng thất Đông Ly.Điều này thể hiện sự tôn trọng và gắn kết tuyệt đối giữa chủ nhân và ám vệ.
Năm đó đại ca của cô chọn ám vệ đã dùng cách bạo lực nhất: đột ngột xông vào đánh luôn cả mười người. Sau đó, đại ca chọn ra một ám vệ với lý do, đó là người ra tay đầu tiên và cũng là người xuống tay ác nhất. Tối đó, cô có hỏi đại ca vì sao thì nhận được câu trả lời là: trước khi được chọn ta vốn không phải chủ nhân của họ. Bị tấn công thì phải ra sức ngăn chặn và đánh trả, đây là quy tắc của ám vệ. Huống chi khi đó là trên võ đài, không có hoàng tử hay ám vệ, chỉ có đối thủ.
”Thiên Túng!” Nghiêm Thần gọi trong lòng.
”Cứ việc yêu cầu, tiểu chủ nhân của ta!”
”Tạo ảo cảnh!”
Vèo!
Nghiêm Thần như một tia chớp lao thẳng vào mười ám vệ. Cô hiện tại chỉ mới đến luyện thể trung kì, thực lực kém xa bọn họ. Nhưng người nhận Thần Ấn cũng không phải có tiếng không có miếng. Với sự chỉ dạy của võ sư hoàng gia cùng Thiên Túng, kết hợp với võ học đời trước thì kĩ thuật đánh nhau của cô đã tiến bộ vượt bậc. Ngay cả đại ca cô đã bước chân vào ngưỡng cửa luyện hồn thì cô cũng có thể đánh ngang tay. Huống chi còn có thêm một con siêu cấp đại boss Thiên Túng giúp đỡ.
Mười ám vệ rất nhanh đánh trả, hơn nữa ra đòn không chút lưu tình. Hỏi tại sao? Không thấy mỗi lần lựa chọn thiếp thân ám vệ đều có cả trăm người đứng xem sao? Học hỏi kinh nghiệm cho lần tuyển chọn sau chính là đây.
Tốc độ ra chiêu của Nghiêm Thần rất nhanh. Lợi dụng thân hình nhỏ bé, cô có thể thực hiện rất nhiều chiêu thức linh hoạt, luồn lách khéo léo qua những chỗ hở. Từ bên ngoài nhìn vào rất khó nhìn thấy được bóng dáng của Nghiêm Thần.
Xoẹt!
Một luồng ánh sáng cực mạnh xuất hiện bao trùm cả võ đài, chỉ trong tích tắc rồi vụt mất. Mọi người bên ngoài mở to mắt nhìn lên võ đài. Mười ám vệ cả người mồ hôi ướt đẫm, trên gương mặt không che dấu hết sự kinh hoàng cùng sát khí ngút trời. Ở phía đối diện, Nghiêm Thần cũng đang thở dốc liên tục, trán lấm tấm mồ hôi. Không hổ là mười ám vệ đứng đầu, sức mạnh lẫn ý chí đều rất tuyệt.
Hít sâu một hơi, Nghiêm Thần tiến lên phía trước.
”Kể từ giờ phút này, ngươi sẽ là thiếp thân ám vệ của ta.” Nghiêm Thần đứng trước mặt người ám vệ thứ tư từ trái đếm qua, lên tiếng.
Quỳ một gối trước Nghiêm Thần, bàn tay phải nắm chặt đặt trước ngực trái, ám vệ được chỉ định cúi đầu trịnh trọng nói: “Theo thời khắc này trở đi, ngài sẽ là chủ nhân mà ta thủ hộ cả đời!”
”Đứng lên đi!”
”Tạ chủ nhân!”
Đến lúc này mọi người mới giật mình sửng sốt. So tài vừa bắt đầu không lâu thì đã kết thúc rồi?
Trầm Duy Thắng cùng vài người quản sự bước lên võ đài, đi đến bên cạnh Nghiêm Thần.
”Lý do đâu?”
”Bởi vì cho dù con có đối nghịch với Đông Ly hay thiên hạ này, hắn vẫn là người đầu tiên kiên quyết đứng bên con.” Đây chính là ảo cảnh mà cô để Thiên Túng tạo ra cho mười người họ và chính bản thân mình. Đối với người bên ngoài, đó chỉ là một giây phút ngắn ngủi, nhưng cô và bọn họ thì đã trải qua cả một đời người.
Câu nói của Nghiêm Thần dù nhỏ nhẹ những vẫn khiến những người có mặt nơi đây nghe rõ. Tất cả đều trầm lặng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng trên võ đài. Gương mặt nữ tử thanh tú đã hiển lộ những đường nét sắc sảo mang theo khí chất trầm ổn của một người trưởng thành. Chỉ một câu nói đã thể hiện được tâm chí của mình. Diệu vương Vũ Đình Nghiêm Thần chắc chắn sẽ trở thành một truyền kì của Đông Ly.
--- ------
Đứng ở phía xa nhìn Nghiêm Luân tuyển chọn thiếp thân ám vệ, Nghiêm Thần chỉ có thể nói một câu: không phải anh em một nhà thì không tiến cùng một cửa.
Nhìn xem, trực tiếp lao vào đánh nhau với mười ám vệ quả thật là phong cách của anh em nhà Vũ Đình cô.
”Lăng Vân!”
Một bóng người mặc hắc y xuất hiện phía sau Nghiêm Thần. Lăng Vân chính là tên của thiếp thân ám vệ mà cô mới vừa chọn không lâu.
”Chủ nhân!”
”Mấy ngày tới ngươi sẽ tập luyện cùng với ta. Sắp sửa có một vị khách không mời mà tới đấy.”
”Là.”
Đúng vậy, một vị khách không mời! Nghiêm Thần cong khóe môi cười lạnh. Nam chủ thì đã sao? Cô sẽ không để mình ch.ết yểu như trong nguyên tác đâu!