Chương 12: Sở lan tâm
“Tiểu Nghiêm nhi, chúng ta tới đánh một trận đi.”
”Sao?”
”Lịch luyện mà. Chiến đấu càng nhiều thì càng tốt.” Liễu Doanh Doanh cười duyên, giọng nói nhỏ nhẹ cứ như tiếng đàn ngân vang.
”Được!” Nghiêm Thần đồng ý. Nếu được vậy thì không còn gì tốt hơn.
Sau đó, Nghiêm Thần và Liễu Doanh Doanh chọn một mảnh rừng thưa bên cạnh một vùng đồi cỏ. Địa hình nơi đây rất thích hợp để so tài.
”Không dùng vũ khí, không hợp khải, chỉ so thể thuật.”
”Tốt.”
”Như vậy, bắt đầu!”
Nửa canh giờ sau.
”Hộc, hộc...”
”Tiểu Nghiêm nhi, muội ra tay thật ác.” Liễu Doanh Doanh tựa người vào thân cây thở dốc. Kéo tay áo lên để lộ nhiều mảng bầm tím trên da thịt, nàng thật muốn khóc.
”Tỷ cũng chẳng nhẹ tay hơn chút nào.” Nghiêm Thần chống tay vào thân cây bên cạnh, xoa xoa nắn nắn bả vai đang đau nhức của mình. Liễu Doanh Doanh người này, nhìn da thịt trắng nõn mềm mại như trẻ con mà lực đạo hạ xuống lại mạnh kinh người. Bề ngoài thướt tha như liễu bên trong lại cứng rắn như tùng. Cô mắt mù mới cho rằng nàng ta thật sự dịu dàng yếu ớt.
”Tiểu Nghiêm nhi, còn đâu là dung nhan của người ta!!!”
Nghe tiếng than oán não lòng này, Nghiêm Thần lạnh run một cái ngước đầu lên nhìn. Gì chứ, chỉ là một cục u trên trán mà thôi, chườm nóng là được rồi.
”Là nữ nhân, để ý dung nhan quá làm gì?”
Ở Thương Khung, để ý dung mạo, để ý danh tiết, để ý thanh bạch,... nói chung tam tòng tứ đức là chuyện của nam nhân. Dù không quá quắt, khắc khe như phong kiến ở Trái Đất nhưng tóm lại là vẫn có.
”Dung nhan không phân biệt nam nữ.” Liễu Doanh Doanh trừng Nghiêm Thần một cái. “Chẳng ai muốn mình xấu xí trước người mình yêu kể cả khi người đó yêu thảm bản thân.”
”Vậy sao?” Nghiêm Thần hỏi lại. Kiếp trước mấy đồng đội của cô mang thương be bét nhìn thấy phát tởm xuất hiện trước mặt người yêu cô cũng đâu thấy họ chê bai gì, còn lo lắng thâm tình hơn nữa kìa.
Làm ơn, có người yêu là bộ đội suốt ngày đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, tất nhiên phải quan tâm cái mạng hơn cái mặt của hắn rồi!
”Muội thật là đầu đất!”
”Gì? Tỷ cũng mới mười hai thôi, yêu với chả thương.”
”Ta nhìn xa trông rộng không được sao?”
Còn nhìn xa trông rộng? Tự kỷ cuồng, dung mạo khống thì có!
”Kêu ám vệ của muội đem đến một bộ y phục mới rồi đến ôn tuyền đi. Đánh xong một trận còn ngâm suối nóng sẽ được lợi nhiều lắm.”
”Tỷ ngâm không?”
”Ta mới tắm lên đấy. Ngâm nữa sẽ không tốt.”
”Vậy được rồi. Tỷ về thôn trước đi.”
”Ta ở đây chờ muội.” Liễu Doanh Doanh lắc đầu. “Đi đi.”
Cạch!
Theo phản xạ vươn tay đón lấy, Liễu Doanh Doanh nhìn bình ngọc đang nằm trong tay mình.
”Thuốc trị thương đặc chế của cha ta đó, tỷ cứ dùng thoải mái.”
Nghiêm Thần cười rạng rỡ rồi xoay người đi về hướng ôn tuyền.
Người bạn này, cô định rồi!
Cầm chặt bình ngọc nhìn bóng dáng nhỏ bé kia dần khuất, Liễu Doanh Doanh cong nhẹ khóe môi. Đôi mắt phượng xinh đẹp một lần nữa ngập tràn ý cười.
Lam Thanh Nghiêm, ta thật may mắn khi quyết định đến Đông Ly quốc và gặp được muội. Xem ra, chuyến lịch luyện lần này sẽ không còn cô đơn tẻ nhạt như trước nữa!
--- ------ ------ ------ --------
--- ------ ----
Nghiêm Thần từng hỏi Thiên Túng, Thương Khung là một thế giới chân thực trực thuộc Nhân giới chính nguyên vì sao lại trở thành bản thảo truyện np của Như Sương?
Khi đó Thiên Túng đã nói rằng, vận mệnh của một người càng gắng chặt với Thương Khung bao nhiêu thì dù có lưu lạc tới thời không nào cũng sẽ được Thương Khung tìm đến. Chủ nhân ngài chính là thuộc loại người đó.
Dựa vào liên kết mỏng manh giữa hai phần hồn của Nghiêm Thần, Thương Khung tìm được Trái Đất. Nó vốn dĩ muốn mở ra Thiên Đạo truyền tin tức đến cho Nghiêm Thần nhưng đáng tiếc, một linh hồn không trọn vẹn lưu lạc không cách nào nhận được Thiên Đạo. Càng huống chi sau này, Nghiêm Thần còn được vòng tràng hạt bảo vệ. Do đó, Thương Khung lựa chọn một người trung gian, đó là Lê Như Sương. Giống như bug trong game online, Như Sương được đặc cách nhìn xuyên qua Thiên đạo của Thương Khung, xem thấy vận mệnh của những người có liên quan đến Nghiêm Thần. Còn có thể xem được bao nhiêu thì tùy thuộc vào tinh thần lực của cậu ấy. Chính vì điều này, tinh thần lực của Như Sương đã vô thức tác động ngược trở lại Thương Khung, gián tiếp làm thay đổi vận mệnh của những người nơi đây. Ví dụ, vận mệnh của một người vốn chỉ là một ngã ba đường thì Như Sương lại biến nó thành ngã tư đường. Cho nên, bản thảo truyện mà Như Sương đã viết cũng có thể xem như chính cậu ấy đã tạo ra một thế giới Thương Khung trong một giai đoạn nhất định.
Do đó, nữ chủ nam chủ đều có thật!
Do đó, hiện tại Nghiêm Thần đã nhìn thấy nữ chủ!
Do đó, rắc rối tới rồi!
***
Sở Lan Tâm ngồi dưới một gốc cây, lặng im băng bó vết thương. Cô đến thế giới này đã được một tuần rồi. Cho tới tận bây giờ cô cũng không tin được là mình lại xuyên không. Nguyên chủ của thân xác này do tính cách quá yếu đuối nên bị người hại ch.ết. Cô tự nhận bản thân không có tài năng nào nổi trội để có thể nói "tôi chiếm lấy thân xác cô thì sẽ trả thù cho cô" như trong tiểu thuyết. Cô chỉ có thể hứa sẽ cố sống tốt thay cho phần của nguyên chủ mà thôi.
”Tâm nhi, đi thôi.”
Nghe tiếng gọi, Sở Lan Tâm vội vã đứng lên đi đến cạnh mọi người. Thế giới này thực lực vi tôn, cô không thể tiếp tục yếu đuối hướng nội như kiếp trước được nữa. Sở Lan Tâm cô nhất định phải thay đổi nếu còn muốn tiếp tục sống sót. Không chỉ vì nơi đây tràn ngập nguy hiểm mà những người hãm hại nguyên chủ vẫn còn luôn hăm he cô.
”Lần này nhờ có con nhanh trí chúng ta mới thoát nạn.” Trung niên nam tử vỗ vai của Sở Lan Tâm khen ngợi.
”Nàng ta cũng chỉ ăn may thôi.” Giọng nữ cao ngạo cất lên một cách khó chịu.“Đại bá, ngài cũng đừng quên khi đó, nàng ta ngơ ngáo đứng như trời trồng không cầm nổi thanh kiếm. Chính vì thế mọi người mới bị thương nặng tới vậy.”
Sở Lan Tâm mím chặt môi lại. Cô gái này suốt mấy ngày qua luôn tìm cách gây khó dễ cho cô. Hơn nữa cũng không phải cô muốn làm liên lụy mọi người, hơn hai mươi năm sống trên đời lần đầu tiên cô cầm kiếm giết dã thú, không trách cô được.
”Được rồi Hân nhi, Tâm nhi cũng đã xin lỗi rồi. Con đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
”Đâu phải con muốn nhắc lại. Là do nàng ta đột nhiên quá vô dụng thôi. Chẳng biết gần mười năm tu luyện đã bị nàng ta ném đi đâu hết rồi.” Sở Gia Hân mỉa mai cãi lại. Mấy hôm nay nàng nhìn Sở Lan Tâm càng lúc càng chướng mắt.
”Ít nhất ta cũng không phải thùng rỗng kêu to như ngươi.”
”Ngươi...”
”Đủ rồi!” Trung niên nam tử nhịn không được phải la lên. “Giờ không phải lúc cãi nhau! Nhanh chóng thu dọn đồ đạc trở về gia tộc.”
”Hừ!” Sở Gia Hân tức giận vung tay áo quay đi. Giỏi lắm Sở Lan Tâm, ngươi cũng bắt đầu dám trả treo với ta. Để rồi xem ai mới là người mỉm cười cuối cùng.
”Tính cách của Hân nhi vốn vậy, con đừng bận tâm.”
”Vâng.”
Chỉ sợ nàng ta không bỏ qua cho cô thôi. Sở Lan Tâm siết chặt nắm tay, cô trước giờ chưa từng sống uất ức như vậy đâu.
[Chủ nhân, hãy biến cường đi. Chỉ có như vậy, nhân sinh của ngài mới được tự do.]
[Khinh Ưu!]
[Chủ nhân, ta vẫn luôn bên ngài.]
[Cảm ơn.]
Đúng vậy, cô phải biến cường! Sau đó sẽ để cho những người từng coi thường cô phải hối hận.
--- ---------
”Đó là đội lịch luyện của Sở gia Đông Ly. Tiểu cô nương gọi Tâm nhi lúc nãy thật thú vị.”
Bởi vì cô ta là nữ chủ! Nghiêm Thần tránh ở bên cạnh dè bỉu.
”Nói sao ta, lúc đầu cứ như tách lập khỏi mọi người, ẩn nhẫn theo kiểu, ừm... là nàng ta sai và người khác cũng sai nốt. Sau đó lại kiên định hạ quyết tâm gì đó. Biểu cảm thật phong phú.” Liễu Doanh Doanh ngồi sau tán cây bình luận.
”Thích sao?” Nghiêm Thần tò mò.
”Ta thích muội hơn.” Liễu Doanh Doanh ôm lấy cách tay của Nghiêm Thần cọ cọ đầu vào.
”Mau buông ra!” Nghiêm Thần lấy tay đẩy cái đầu của Liễu Doanh Doanh ra khỏi người mình. Thuộc tính tiềm ẩn của nàng ta cô đã khám phá ra rồi, đó là: rất bám người. Còn hơn cả keo dán sắt!
Đột nhiên...
Vù vù!
Nghiêm Thần bất động dỏng tai lắng nghe. Ở bên cạnh, Liễu Doanh Doanh cũng cau mày nghe ngóng.
”Tỷ nghe sao?”
”Nghe.”
Sau đó hai người bọn họ từ từ quay đầu ra phía sau.
1, 2, 3...
”CHẠY!!!”
***
”Hộc, hộc, hộc...”
Nghiêm Thần lau mồ hôi lạnh. Quả nhiên là mệnh nữ xứng! Cô lang thang trong rừng cả ngày trời chẳng sao cả. Vậy mà chỉ mới núp ở một bên xem nữ chủ đã bị cả đàn ong độc rượt theo. Chưa gặp chính diện đã như vậy, khi gặp mặt còn không biết sẽ xui xẻo thế nào nữa.
”Tiểu Nghiêm nhi, lại đây ngồi nè.”
Nhảy lên tảng đá ngồi cạnh Liễu Doanh Doanh, Nghiêm Thần thở ra nhẹ nhõm. Hít sâu một hơi, cô thấy cả người thoải mái hơn nhiều. Rừng, lá phổi xanh tuyệt vời!
”Tiểu Nghiêm nhi, có muốn nghe ta hát không?”
”Thật sao?” Nghiêm Thần kinh hỉ nhìn Liễu Doanh Doanh. “Ta rất thích âm nhạc của Nam Hà.”
Từng có đoạn thời gian, phụ thân dẫn cô đến Nam Hà du lịch. Âm nhạc nơi đó đã khiến Nghiêm Thần bám rễ ở lại lâu nhất. Nghe giai điệu êm ả, trữ tình và sâu lắng của Nam Hà khiến cô rất thả lỏng tâm hồn.
”Ha ha, thích thì tốt rồi!” Liễu Doanh Doanh vui sướng cười lên.
Từng làn gió bay đến muôn phương trời
Nơi đây vẫn đôi mắt biếc
Tháng năm luôn hiu quạnh nhớ mong
Ký ức xưa vẫn còn
Nước xanh trôi theo dòng đời, lãng quên...
Nghiêm Thần nhắm mắt hưởng thụ.
Giọng hát của Liễu Doanh Doanh trong veo mà lại ấm ấp, dịu dàng mang theo tình cảm vào từng lời ca.
Gió hòa điệu, côn trùng hòa âm, nước róc rách hòa ca...
Mùa lá rơi vẫn mãi trôi, bước chân kia vẫn cứ đơn côi
Nhẹ lắng nghe con tim nơi lồng ngực xuyến xao
Người đã đi đến trời nao, có nhớ chăng nơi chốn tình xưa
Tình vấn vương, suốt cuộc đời vẫn mãi đợi chờ...
”Hay quá!”
”Tiểu Nghiêm nhi!” Liễu Doanh Doanh lần nữa ôm lấy cánh tay của Nghiêm Thần. “Đến lượt muội hát cho ta nghe.”
”Ta hát sao?” Nghiêm Thần sửng sốt.
”Ân.”
Đôi mắt phượng xinh đẹp trông chờ nhìn mình, Nghiêm Thần bất giác mềm lòng. Rồi rồi, hát thì hát, chẳng ch.ết ai được.
Bão tuyết vẫn mịt mờ, che giấu bao nỗi đau
Nhiệt huyết sa trường kia quyết hi sinh vì quê hương
Nước mắt vẫn tuôn rơi, thấm đẫm những trái tim
Tiếng thét dài tìm kiếm ngày tương lai...
Tiểu Nghiêm nhi, có lẽ muội không biết được bản thân hiện giờ có bao nhiêu chói mắt và hấp dẫn đâu!
Ta đột nhiên cứ muốn giây phút này dừng lại mãi mãi...
Đã trôi hết bao ngày đêm, ánh trăng sáng rồi lụi tắt
Đã trôi hết bao buồn thương, lớp lớp người vẫn tiếp bước
Ngàn cánh hoa bay khắp trời đưa tiễn những linh hồn lạc lối
Ngàn ly rượu đối ẩm năm nào giờ chỉ là những kỉ niệm
Ngàn tiếng than thở phương nào thổi qua lớp trầm tích thời gian
Ngàn chiến công của bao người truyền thừa mãi qua muôn đời...