Chương 32-4: Giao long (3)
Grao" nó gào lên đau đớn, những tia sét đánh vào người nó như những thanh kiếm chém vào cơ thể lột từng lớp da của nó, lốc xoáy như những luỡi dao sắc bén cắt từng miếng thịt trên người nó. Không cách nào chống đỡ, chỉ có thể bị động gào thét.
Nó hối hận, nếu biết trước sẽ bị như vậy thì ban đầu cho dù có cho nó mười lá gan nó cũng không đụng đến hai người này. Đáng sợ, quá đáng sợ, đứa trẻ đó là ác ma, là ma quỷ...
Nhìn nó gào thét, tiểu Dương hơi nhếch môi. Dám thương tổn nàng, hắn khiến nó trả giá gấp trăm lần, cả bọn chúng, hắn nhất khiến bọn chúng vạn kiếp bất phục.
Quanh thân hắn sát khí tỏa ra càng kinh khủng, ai có thể ngờ một đứa trẻ như hắn lại có sát khí kinh khủng như vậy, nhìn hắn cao cao tại thượng như một vị sát thần muốn hủy diệt tất cả.
"Grao" con giao long điên cuồng, nó muốn thoát khỏi nơi này, nó phải thoát khỏi hắn.
- Muốn chạy. - Hắn lạnh giọng.
Mắt hắn lóe ra một tia hàn quang, tức khắc mặt nước như biến thành xiềng xích trói buộc nó, từ mặt nước xuất hiện những thanh kiếm bằng băng, càng ngày càng nhiều, chỉ trong chốc lát nó đã bao phủ xung quanh giao long.
Nhìn con giao long lúc này đâu còn bộ dáng hung ác như vừa rồi, nó bây giờ toàn thân nhuốm máu, mặt nước xung quanh nó cũng nhuốm một màu máu. Đến bây giờ nó không còn hy vọng trốn thoát nữa rồi.
Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nó thấy một kẻ đáng sợ như vầy, một kẻ như sát thần từ tu la đại ngục mà đến. Một kẻ như vầy một khi ra khỏi cấm địa thì nhân gian không sớm thì muộn cũng sẽ nhuốm máu, máu chảy thành sông.
Thấy nó không còn chống cự nữa, môi hắn nhếch lên nụ cười nhạt. Ngay lập tức, "vút" hàng trăm thanh kiếm xung quanh nó chuyển động, thanh âm xé gió lao về phía nó.
"Phập" hàng trăm thanh kiếm cùng lúc đâm xuyên người giao long, "xoẹt" chỉ trong chốc lát, con giao long chẳng còn gì ngoài những khối thịt nhuốm máu rơi vào nước, mặt nước bây giờ chỉ còn là một màu máu, mùi máu tanh nồng làm người khác cũng phải tái mặt. Chỉ có hắn, nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn cười, một nụ cười lạnh băng, đây là kết quả của kẻ dám tổn thương nàng.
Nhìn về phí sau, hắn liền trở nên dịu dàng, đâu còn sát khí như lúc nãy. Hắn đến cạnh nàng, nhẹ nhành ôm nàng vào ngực, mắt hắn mang theo sự dịu dàng cùng tự trách, hôn nhẹ lên trán nàng, hắn thì thầm "Nguyệt nhi".
......
Ngoài cấm địa.
Trong thư phòng.
- Quân, mọi việc chuẩn bị tới đâu rồi.- Hoàng Phủ Hạo bỏ ly trà trong tay xuống, hỏi Hoàng Phủ Quân vừa bước vào.
- Vừa xong, bây giờ chỉ cần đợi họ ra ngoài. - Hắn ngồi xuống chiếc ghế gần đó, tự rót cho mình một ly trà.
- Ừ. - Đáp lại một tiếng, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết chủ nhân và cô nương sao rồi.
- Tin tưởng họ, không có việc gì.
- Ừ.
- Còn nữa, ta vẫn thắc mắc, không biết họ có gặp những gì ta và ngươi gặp không nhỉ? - Hoàng Phủ Quân nghiêm túc nhìn Hoàng Phủ Hạo.
Hoàng Phủ Hạo cho hắn một ánh mắt xem thường, nhìn hắn như một kẻ ngốc.
- Ngươi ngốc à, cấm đại nơi đây khác với những nơi khác. Một khi bước vào, nó sẽ tự dịch chuyển đến những không gian khác nhau, tuy không phải hoàn toàn, nhưng nó sẽ dựa theo thực lực của người tiến vào đó, thậm chí còn có thể đưa ngươi đến những nơi mà từ trước đến giờ không ai đến được, cho nên cho dù người nào bước vào đi nữa cũng không gặp tình cảnh giống nhau. Cái này không phải trước đây mấy lão già đó nói rồi sao.
- Khụ, ta quên, ngươi có cần dùng ánh mắt đó nhìn ta không.
- Hừ, ngu ngốc.
Hoàng Phủ Quân sờ sờ mũi, hắn thật sự quên có được hay không.
......
Trong cấm địa, không gian lại thay đổi, hắn ôm nàng nhìn không gian xung quanh bị bóp méo rồi dần dần hiện ra nơi khác.
- Ra là vậy, cấm địa không gian.