Chương 54: Ta yêu nàng, Nguyệt nhi!
Cảm thụ vòng tay ấm áp của Thiên Thanh Nguyệt, cả người tiểu Dương run lên ôm chặt lấy nàng, hắn giống như mê sảng mà không ngừng đau đớn gọi:
- Nguyệt nhi...Nguyệt nhi, đừng đi, đừng rời khỏi ta, Nguyệt nhi...
Nàng cũng ôm chặt lấy hắn, cho hắn áp vào ngực mình, nàng vỗ nhẹ lưng tiểu Dương. Nhìn tiểu Dương như vậy nàng cũng rất khó chịu, tim nàng như bị bóp nghẹt khó thở, nàng không muốn thấy tiểu Dương như vầy.
"Tách" giọt lệ từ mắt nàng rơi xuống vai hắn, nàng không hề biết khi nàng biến mất lại khiến tiểu Dương điên cuồng như vậy. Thiên Thanh Nguyệt nàng phải có vị trí quan trọng đến mức nào trong lòng tiểu Dương mới khiến hắn bất chấp mọi thứ?
- Tiểu Dương, tỷ ở đây, tỷ không rời khỏi đệ nữa đâu. Tiểu Dương, xin lỗi đệ, tỷ sẽ không rời khỏi đệ nữa...
Nghe giọng nàng nghẹn ngào, hơi ấm của nước mắt trên vai khiến hắn giật mình. Hắn ngẩng mặt nhìn nàng, đôi mắt nàng đau lòng cùng tự trách dịu dàng nhìn hắn, khiến hắn nghẹn giọng lắc đầu:
- Không phải, là do ta, do ta vô dụng mới để người khác mang nàng đi. Nguyệt nhi, nàng trách ta đi, đừng tự trách mình, là ta không tốt, là ta vô dụng...Xin nàng đừng tự trách nữa, ta hứa sẽ không để ai mang nàng rời khỏi ta nữa...
- Vì vậy, xin nàng cứ trách ta đi, nhưng đừng rời khỏi ta, được không?...Không có nàng ta sẽ điên mất...ta sẽ ch.ết nếu không có nàng...Nguyệt nhi, hứa với ta, đừng rời khỏi ta có được không? Cho dù có chuyện gì cũng đừng rời khỏi ta...Nhất định ta sẽ mạnh lên, ta sẽ không để ai mang nàng đi, đừng rời khỏi ta...Xin nàng...
Tay hắn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, giọng hắn nghẹn ngào khẩn cầu nhìn nàng. Hắn không muốn nàng tự trách, hắn cũng không muốn nàng đi, hắn sẽ điên, sẽ ch.ết nếu không có nàng. Nguyệt nhi của hắn, nàng chỉ có thể ở bên hắn...
- Ừm! Không đi, ta sẽ không đi, sẽ chỉ ở bên tiểu Dương thôi...
Thiên Thanh Nguyệt mỉm cười dịu dàng nhìn hắn, tay nàng áp lên bàn tay đang lau nước mắt trên má nàng.
Lời của tiểu Dương sao nàng lại không hiểu chứ, tuy có chút ngạc nhiên, nhưng nếu tiểu Dương đã không muốn làm đệ đệ của nàng, thì nàng cũng không ép...tình cảm, quả là một thứ không thể lý giải.
Vì đó là tiểu Dương, nên nàng sẽ chỉ tin tưởng và ở bên cạnh hắn mà thôi, mãi mãi bên hắn, không rời đi...
Thanh âm của Thiên Thanh Nguyệt làm nỗi sợ trong lòng tiểu Dương lui dần đi. Lúc này hắn mới ý thức được lời nói của mình, khiến hắn có chút hoảng sợ.
Nhưng thấy nàg dịu dàng nhìn hắn, mắt nàng đầy ý cười...Nguyệt nhi hiểu lời hắn mới vừa nói sao?
Như để chứng minh suy nghĩ của hắn, nàng nhéo má hắn một cái, rồi kéo hắn ôm vào lòng, giọng nàng cũng đầy ý cười vang lên bên tai hắn:
- Tiểu Dương ngốc, không được che dấu nữa đâu đấy!
"Thình thịch" tim hắn đập mạnh liên hồi, nàng...nàng...
- Nguyệt nhi...ta...nàng không ghét ta sao...ta... - Hắn ấp úng.
- Ta cũng thật thắc mắc, một đứa bé như tiểu Dương có hiểu "yêu" là gì hay không? - Nàng trêu ghẹo nói bên tai hắn.
- Ta...ta...ta yêu nàng, Nguyệt nhi!
Tiểu Dương núp trong ngực nàng nhỏ giọng nói sau đó thì im bặt, nàng thấy đôi tai hồng hồng của tiểu Dương thì không khỏi cười vui vẻ "tiểu Dương đáng yêu quá đi".
Trong đêm đen, ánh trăng sáng mờ ảo soi chiếu hình ảnh thiếu nữ ôm hài tử, xung quanh xác người người đầy đất, máu chảy khắp nơi nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến bức tranh hài hòa đẹp đẽ này.
Cách đó không xa, một đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này. Hỏa Diễm còn khoa trương lôi chiếc khăn lụa từ trong ống tay áo ra lau nước mắt:
- Ôi cảm động quá, cuối cùng thì cũng được yên rồi. Nhìn tên tiểu tử họ Bạch đó suốt ngày giả bộ ngây thơ thật làm ta hư não, cuối cùng bây giờ cũng được yên bình rồi...hic, đúng là "phu nhân" uy vũ!
Bọn Tiểu Hắc đứng cạnh cũng gật đầu tán thành, Lôi Tử thì vẫn chẳng hiểu gì chỉ biết đứng nhìn, Hoắc Lăng Thiên thì ngạc nhiên nhìn Thiên Thanh Nguyệt.
"Thiếu nữ đó chính là Thiên cô nương, không ngờ nàng ta vẫn theo tiểu Dương, nhưng đây rốt cuộc là chuyện gì? Nàng ta và tiểu Dương là như thế nào?"
Một lúc sau tiểu Dương mới chui ra khỏi lòng nàng, hắn không biết phải đối mặt như thế nào với nàng nên ngượng ngùng không biết làm sao?
Thấy vậy Thiên Thanh Nguyệt không khỏi lắc đầu cười, người nên ngượng là nàng nha. Biết một đứa bé yêu mình, nàng thậm chí còn không biết xấu hổ mà đồng ý thì cũng phải ngượng ngùng một chút, đằng này ngược lại, thật khiến nàng dở khóc dở cười...
- Được rồi, đến chỗ bọn Tiểu Hắc thôi, chúng ta còn phải giải quyết hậu quả của ngày hôm nay nữa. - Nàng nhẹ giọng lên tiếng.
Tiểu Dương nghe thế thì gật đầu, cũng tại tên súc sinh đó mang nàng đi, nếu không...hừ!
- Ừm, đi thôi!
Hắn nắm lấy tay nàng, nhìn nàng cười dịu dàng.
Thiên Thanh Nguyệt cười nhẹ đối mặt với hắn, giọng nàng mang ý cười nói:
- Ta tính bế tiểu Dương, nhưng có vẻ không cần rồi.
Hắn đỏ mặt, ho khan không dám nhìn thẳng nàng:
- Không cần, ta không nhẹ, không cần nàng bế, chúng ta vẫn là đi thôi.
- Ừ, đi thôi.
Nàng cũng nắm chặt lấy bàn tay hắn, hai người nhìn nhau đầy ý cười. Sau đó mới nắm tay nhau đi về phía đám người Tiểu Hắc.