Chương 60: Phủ Bạch vương (2)
“Nguyệt nhi, không cần nghĩ gì cả, cũng không cần quan tâm gì cả. Nàng chỉ cần biết rằng, đời này kiếp này và cả mãi mãi về sau, Bạch Thiên Dương ta sẽ ở bên nàng, mãi mãi bên nàng. Ta sẽ mang lại cho nàng những điều tốt đẹp nhất, khiến nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất… Cho nên, nàng chỉ cần vui vẻ hạnh phúc ở bên ta. Còn tất cả những người cản đường, ta sẽ khiến bọn chúng biến mất mãi mãi. Lần này, sẽ chỉ còn ta và nàng… sẽ không còn bất cứ ai chia cắt chúng ta…”
Tựa nhẹ vào trán nàng, hắn nói thầm trong lòng. Hắn biết, Thiên Thanh Nguyệt nàng không nhớ bất cứ điều gì. Nhưng, như vậy thì sao? Chỉ cần hắn nhớ là được rồi, còn nàng… chỉ cần ở bên hắn, để hắn cưng chiều nàng, sủng nàng, khiến nàng hạnh phúc…
Qua tất cả những việc đã xảy ra, bảo Thiên Thanh Nguyệt không nghi ngờ, không tò mò thì quả là chuyện lạ. Nhưng nàng biết, tới một lúc nào đó, tiểu Dương sẽ nói với nàng tất cả mọi việc. Kể cả việc giữa nàng và hắn…
Lúc Hỏa Diễm cùng Tiểu Hắc đến nơi, thấy tiểu Dương đang ôm búp bê, khung cảnh ấm áp như vậy bọn hắn không muốn phá vỡ nên chỉ lặng lẽ thu thập hành lý vào các gian phòng khác rồi đứng ngoài canh cửa. Hỏa Diễm đặt mình ngồi vào ghế đá đặt trước sân, thở dài:
- Haiz, tới bao giờ mới được yên ổn đây?
Tiểu Hắc cũng theo đó nhảy lên bàn tròn bằng đá, duỗi lưng nằm xuống, nhàn nhạt đáp:
- Không biết, nhưng được ngày nào yên ổn thì nên quý ngày đó đi.
Hỏa Diễm liếc Tiểu Hắc một cái, vắt hai chân lên chiếc ghế cạnh đó, người dựa vào thành bàn, lười biếng nói:
- Tiểu Hắc, ngươi nghĩ… nàng ta có thể trở thành người không?
Nghe vậy, Tiểu Hắc không trả lời mà chỉ im lặng, vì… ngày hôm đó hắn cũng có mặt… Để duy trì được như bây giờ, Hoàng Phủ Quân đã cố hết sức rồi... Nên hắn không thể nói được gì cả.
- Hồn thể của nàng ta bị tổn thương nghiêm trọng… chỉ sợ… - Tiểu Hắc ấp úng.
- Không thể trở thành người!? – Hỏa Diễm ngước mắt nhìn trời, nhàn nhạt tiếp lời.
- Ừ!
- Ngươi biết không, ta đã theo hắn rất lâu, thực chất ta cũng chẳng phải thuộc hạ của hắn. Nhưng, vì hắn là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng khiến một kẻ như ta cam tâm tình nguyện cúi đầu gọi hai chữ “chủ nhân”. Nên ta tin, Bạch Thiên Dương sẽ làm được, chủ nhân sẽ biến nàng ta thành người… cũng như lúc đó… kỳ tích luôn luôn xuất hiện trên hai người này… - Hỏa Diễm thở dài, kiên định nói.
- Xem ra lựa chọn của ta là đúng, chủ nhân chính là người mà ta cần tìm! - Tiểu Hắc nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn lên bầu trời đang nhuốm đỏ ánh hoàng hôn.
- Còn phải nói, tất nhiên là đúng. Cứ để thời gian cho ngươi xem chủ nhân còn làm được những gì! – Hỏa Diễm vỗ lên đầu Tiểu Hắc một cái, cười tươi nói.
Hai người cứ thế ta một câu, ngươi một câu đến lúc Hoàng Phủ Quân cùng Lâm Hòa mang thức ăn đến mới ngừng. Hỏa Diễm vào thông báo cho tiểu Dương, sau đó mọi người nhanh chóng giải quyết bữa tối rồi tranh thủ nghỉ ngơi.
***************
Trong khi đó, tại Hòa Ninh cung của Long Dực quốc.
Trên ghế quý phi, hoàng hậu Vũ Uyển Ninh mi thanh mục tú, nhìn qua chỉ hơn hai mươi đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi, ưu nhã đưa tay cầm lấy ly trà từ tay cung nữ, nhấp một ngụm, đôi mắt phượng liếc nhìn nam nhân đang ngồi đối diện, nhàn nhạt hạ lệnh:
- Các ngươi lui xuống đi, không có lệnh của ta không được cho ai tiến vào!
- Vâng! Thưa nương nương!
Chúng nữ tỳ đồng loạt quỳ hành lễ rồi lui ra ngoài. Lúc này, nam nhân bỏ ly trà trong tay xuống bàn ngước nhìn hoàng hậu:
- Hoàng hậu xem ra rất nhàn nhã!
- Ta nhàn nhã hay không, quốc sư ngươi không phải biết rõ hay sao!?
- Hoàng hậu quá lời, Vương Lãnh nào biết! – Vương Lãnh cúi đầu, trong mắt ánh lên tia kinh thường.
- Hừ, nói đi, bao giờ ta mới có thứ đó! – Hoàng hậu có chút không kiên nhẫn.
- Hoàng hậu đừng vội. Mọi việc đã xong, bây giờ chỉ còn chờ tới kỳ trăng tròn tiếp theo là được.
- Chờ? Ta đã chờ một năm nay rồi, ngươi còn nói phải chờ? – “Bốp” hoàng hậu đập tay xuống bàn, tức giận.
- Hoàng hậu bớt giận, người cũng biết chúng ta đã chuẩn bị thứ đó từ lâu, nhưng đến một năm trước mới tìm được nơi thích hợp nên bị muộn cũng là lẽ tất nhiên. Vả lại… chờ đến ngày rằm tiếp theo đúng nguyệt thực, như vậy tất cả sẽ hoàn hảo hơn. – Vương Lãnh kiên nhẫn.
- Hừ, tới lúc đó mà xảy ra chuyện gì thì ngươi tự mang đầu ra mà gánh.
- Vâng, thưa hoàng hậu! Nhưng là…chúng ta gặp chút rắc rối… - Hắn ấp úng, trong mắt lóe lên tia âm hiểm rồi biến mất.
- Rắc rối!? – Hoàng hậu nghi ngờ.
- Vâng, hiện tại thái tử đang ở Bắc thành.
- Ngươi nói cái gì? – Vũ Uyển Ninh tức giận đứng bật dậy. – Tại sao hắn lại ở đó?
- Là vì thất hoàng tử đã đến Bắc thành.
- Khốn khiếp, lại là thất hoàng tử, mạng hắn lớn đến vậy sao? Tới giờ vẫn chưa ch.ết... Truyền lệnh của ta, bằng bất cứ giá nào cũng phải mang thái tử về đây! Kế hoạch của ta không thể hoàn thành nếu không có hắn…
- Còn thất hoàng tử…
- Để hắn làm vật hiến tế cùng cái thành ch.ết đấy đi! – Vũ Uyển Ninh phất tay áo ngồi xuống.
- Vâng, thưa hoàng hậu! – Vương Lãnh cười lạnh lĩnh lệnh “Hừ, nữ nhân ngu xuẩn!”