Chương 38: Phiên Ngoại: Thời Minh Châu và Ngô Phàm (Thượng)
Lúc đặc trợ Ngô từ khách sạn đi ra đã là hơn 5 giờ chiều. Làm trợ lý của Sa tổng, Ngô Phàm lúc nào cũng phải tham dự một đống tiệc. Mỗi khi có người mời Sa tổng ăn cơm, vị kia thì chả bao giờ chịu nể mặt người ta, có thể từ chối thì Ngô Phàm liền từ chối hết, nếu không thể, hy sinh thân mình thay Sa tổng đi xã giao.
Tiệc bắt đầu từ 12 giờ trưa, mọi người vui chơi đến tận 5 giờ, Ngô Phàm có chút đau đầu, cậu tháo mắt kính xuống, vươn tay xoa xoa sống mũi chua xót.
Hình như say mất rồi.
Lần hợp tác này tương đối khó chơi, đối phương cứ đòi ép giá, Sa tổng cũng là an bài chỉ tiêu, đặc trợ Ngô là người khôn khéo, tự nhiên đàm phán cũng thuận buồm xuôi gió.
Bất quá điều này không có nghĩa là Ngô Phàm không biết mệt.
Cậu đeo kính lên, bước vào xe, tài xế nhìn cậu qua kính chiếu hậu, nói: “Anh Ngô, 7 giờ chúng ta có tiệc ở khu giải trí phía Đông, chủ tiệc là ông Giang. Lúc nãy Sa tổng có gọi điện thoại đến, ngài ấy bảo không muốn đi.”
Đặc trợ Ngô ngửa đầu tựa vào lưng ghế, gật gật, “Ừm, tôi biết rồi.”
Lái xe nói: “Vậy chúng ta đi bây giờ luôn nhé, đã 5 giờ hơn rồi, qua đó cũng mất thêm ít nhất nửa tiếng nữa.”
Ngô Phàm nghe thế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, “Trước về công ty đã, tôi muốn thay quần áo.”
Đặc trợ Ngô quay về công ty, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, lại cầm hợp đồng lần trước của ông chủ Giang theo, vội vàng lên xe, tài xế lái xe nhanh chóng đi về khu giải trí phía Đông, đến nơi vừa lúc 7 giờ kém 15.
Cậu vừa đi vào liền có giám đốc của khu giải trí đến chào đón, cười tủm tỉm khen tặng, “Ngô tiên sinh sớm a, ông chủ Giang đang chờ ngài ở tầng 8.”
Ngô Phàm mỉm cười đáp lại, cùng vị giám đốc kia đứng hàn huyên khách sáo một lúc lâu. Đừng nhìn cậu chỉ là một trợ lý, nhưng thật ra lại chính là phụ tá đắc lực của Sa thị. Ngô Phàm ngày xưa từng theo bố Sa được một thời gian, sau đó ông muốn thu tay, chuẩn bị tiêu dao khoái hoạt vài năm bèn để Ngô Phàm đi theo Sa Tuân.
Năng lực làm việc của Ngô Phàm là do một tay bố Sa bồi dưỡng ra, tuyệt đối hoàn hảo, hơn nữa làm người khéo đưa đẩy, làm việc khá chu đáo. Nhân viên trong công ty đều hiểu được địa vị của đặc trợ Ngô, đối xử với Ngô Phàm cũng rất khách khí.
Ngô Phàm bước vào thang máy, cửa vừa chuẩn bị đóng lại thì bỗng nhiên có người đi tới. Hệ thống cảm ứng của cửa thang máy lần nữa lại mở ra cho người nọ đi vào.
Đặc trợ Ngô nhìn người kia, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức mỉm cười, “Thời tổng.”
Thời Minh Châu là khách quen của khu giải trí phía Đông, từ khi hắn về nước tới nay, một đám hồ bằng cẩu hữu suốt ngày rủ rê hắn đến đây chơi. Nơi này không có đám thợ săn ảnh, hơn nữa giám đốc cũng là người quen, hai bên coi như hiểu rõ nhau, không sợ bị tính kế.
Thời Minh Châu nhìn thấy đặc trợ Ngô, hai mắt sáng lên, cười tủm tỉm bước qua, “Tiểu Ngô, trùng hợp như thế a. Cậu cũng đến đây chơi à? Đi với tôi không, tôi mời.”
Đặc trợ Ngô cười nói: “Thế thì phiền Thời tổng quá, nhưng hôm nay tôi có hẹn với ông chủ Giang mất rồi, hôm nào tôi sẽ mời Thời tổng ăn một bữa cơm.”
Thời Minh Châu nghe cậu khách khí, ngược lại đặc biệt xa cách cũng không cảm thấy nhàm chán. Hắn kề sát vào người ta, trên mặt mang theo ý cười, nhìn lên nhìn xuống đánh giá đặc trợ Ngô từ trên xuống dưới một lượt.
Đặc trợ Ngô giữa trưa uống một bụng rượu, lúc này đầu còn đang ong ong, kỳ thật ngay lúc cậu nhìn thấy Thời Minh Châu bước vào thang máy, gân xanh trên thái dương đã bắt đầu điên cuồng giật giật.
Thời tổng bằng cấp cao, gia thế tốt, trong giới thương trường cũng nổi danh là hào phóng, nếu lôi kéo làm quen với hắn cũng không tệ, lần sau có hợp tác gì còn được giúp đỡ. Bất quá Thời Minh Châu thật sự là rất lỗ mãng, tuy rằng đặc trợ Ngô không đến mức chán ghét hắn, nhưng cũng là ưa không nổi hắn.
Vừa vặn hai người đều lên tầng 8, đặc trợ Ngô lễ phép tạm biệt Thời Minh Châu sau đó đi vào khu ghế lô.
Thời Minh Châu chờ đặc trợ Ngô đi rồi mới thu lại tươi cười trên mặt, nhìn thoáng qua số khu ghế, sau đó thanh thản quay người, đi xuống dưới lầu.
Thời Minh Châu dùng thang bộ đi xuống, giữa chừng lại đụng phải giám đốc Trương của khu giải trí. Giám đốc Trương cười gật đầu với hắn, “Thời tổng, sao ngài lại ở đây? Tôi tưởng ngài bao tầng 6 chứ? Hôm nay ông chủ Giang bao tầng 8 mất rồi.”
Thời Minh Châu nhe răng cười: “Tình cờ gặp người quen, mải nói chuyện nên quên mất.”
Giám đốc Trương nhìn Thời Minh Châu, “Người quen của ngài ở tầng này sao? Chắc không phải là người của ông chủ Giang rồi, là Ngô tiên sinh đi?”
Thời Minh Châu vỗ vỗ bả vai giám đốc Trương, hắn bước xuống, sau đó mới ngẩng đầu lên nói: “Nhờ anh chiếu cố Tiểu Ngô nhé.”
Hắn nói xong liền quay đầu đi thẳng, để lại giám đốc Trương còn đang kinh ngạc đứng đó.
Ngô Phàm lại bị ép uống thêm một đống rượu nữa, đến khu giải trí phải uống rượu, nói chuyện làm ăn cũng phải uống rượu, uống nhiều mới có thành ý. Ngô Phàm uống nhiều lắm, không gắng thêm nổi nữa. Cậu buồn nôn không chịu được, một cỗ mùi tanh chua xộc lên cuống họng. Ngô Phàm khắc chế cơn quay cuồng trong bụng, cười nói: “Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút, Giang tổng xin cứ tự nhiên.”
Hai tròng mắt của Giang tổng xoay tròn, nhìn chằm chằm Ngô Phàm, “Ừ ừ, Tiểu Ngô đi nhanh về nhanh a.”
Ngô Phàm mở cửa đi ra ngoài, bước vào wc bên cạnh. Dạ dày tuy rất khó chịu, nhưng cả một ngày nay cậu chưa ăn gì cả, muốn nôn cũng không nôn được.
Cậu dùng nước lạnh rửa mặt, soi gương chỉnh sửa cà vạt cùng cổ áo của mình. Còn chưa kịp định thần lại, cửa phòng rửa tay bỗng cạch một tiếng bật mở, ông chủ Giang bước vào, nhìn Ngô Phàm, cười tủm tỉm nói: “Ra là Tiểu Ngô ở trong này a, cậu ra ngoài lâu như vậy, tất cả mọi người đều lo lắng, sợ cậu ngất trong wc.”
Ông chủ Giang vừa nói vừa đóng cửa, sau đó đưa tay chốt cửa lại.
“Cạch.”
Ngô Phàm liếc nhìn ông ta, trên mặt bất động thanh sắc, khách sáo nói: “Phiền ông chủ phải tự mình đích thân đến đây rồi. Tôi cũng đang chuẩn bị quay lại.”
Ông chủ Giang khóa cửa xong, hai con mắt hau háu nhìn chằm chằm Ngô Phàm, ánh mắt tựa hồ như muốn nhìn xuyên qua cổ áo của cậu. Ông ta chậm rãi bước đến, miệng cười, “Tiểu Ngô à, tôi xem sắc mặt cậu không được tốt lắm, có phải hay không uống nhiều quá a? Cậu có nóng không, tôi giúp cậu cởi bớt quần áo.”
Đặc trợ Ngô đẩy kính, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, nói: “Ông chủ Giang, ngài đi ra ngoài đã lâu như vậy, nên quay lại đi thôi.”
Ông chủ Giang nhìn sắc mặt Ngô Phàm đột nhiên âm trầm, trong lòng tuy hơi bồn chồn nhưng ngoài miệng vẫn dụ dỗ: “Tiểu Ngô, cậu xem, chúng ta vừa rồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Khó khăn lắm tôi mới có thể mời cậu đến đây, cậu bình thường còn bận bịu như vậy…Hôm nay theo tôi vui vẻ một chút, hợp đồng lần này tôi lập tức ký tên, thế nào?”
Đặc trợ Ngô trên mặt vẫn không có biểu tình gì, ông chủ Giang thấy vậy liền cười lạnh, “Ha, hợp đồng lần này tôi mà không ký thì cậu nghĩ cậu vác mặt về công ty được sao, Sa tổng của các cậu là đèn cạn dầu chắc?”
“…”
Đặc trợ Ngô đột nhiên tháo kính xuống, bỏ vào túi áo. Cậu cởi áo khoác âu phục ra vắt lên tay, tháo nút cổ áo và tay áo ra. Một chuỗi động tác này làm ông chủ Giang nhìn đến hoa tâm nộ phóng, hận không thể lập tức nhào qua. Ông ta cười tủm tỉm, chỉ thiếu điều chảy nước miếng, cho rằng đặc trợ Ngô đã đáp ứng, “Đúng! Ngoan ngoãn một chút! Cậu cũng là đàn ông mà, có mất miếng thịt nào đâu! Mặc âu phục đẹp thế kia mà lại đi làm với đàn bà thật sự là quá lãng phí! Á!”
Ông chủ Giang còn chưa nói hết câu đã bị đặc trợ Ngô cho một quyền ngay bụng, Ngô Phàm xoay người, cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, Sa tổng của chúng tôi không phải là đèn cạn dầu. Tôi cũng vậy.”
Ông chủ Giang ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, ông ta thấy đặc trợ Ngô lúc mặt âu phục nhìn có vẻ gầy, lực tay không ngờ lại lớn như vậy, đánh đến mức ông ta nôn khan vài cái, cảm thấy ruột gan phèo phổi đều muốn nhổ ra. Ông chủ Giang quằn quại, bắt đầu kêu cha gọi mẹ, “Tôi sai! Tôi sai rồi anh Ngô, tôi không nên trêu chọc anh! Đừng… Đừng đánh nữa! Tôi biết sai rồi!”
Đặc trợ Ngô rút khăn ra lau lau tay, đeo kính lên, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt ông chủ Giang, thân mật nói: “Ngại quá Giang tổng, hôm nay tôi còn có chuyện, xin phép đi trước, ngài cứ tự nhiên nhé.”
“Vâng vâng!”
Ông chủ Giang liên thanh đáp ứng, như cũ ôm bụng nằm rạp trên mặt đất, ông ta liếc nhìn đặc trợ Ngô đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên bật dậy, kim tiêm trong tay đâm mạnh vào tay Ngô Phàm.
Cổ tay truyền đến đau đớn tê dại, Ngô Phàm lập tức phản ứng lui về phía sau. Ông chủ Giang đắc chí đứng dậy, cười ha hả, “Phi! Đèn cạn dầu cái gì, mẹ nó! Chơi mày là vinh hạnh cho mày rồi!”
Ngô Phàm không biết ông ta tiêm cho mình cái gì nhưng lúc nhìn thấy kim tiêm, mặt cậu vẫn trắng bệch. Ở mấy chỗ lộn xộn này, kim tiêm còn có khả năng là thuốc gì. Ngô Phàm tuy rằng xuất nhập ở giới thượng lưu nhưng cậu tuyệt đối không dính vào mấy thứ này, Sa gia quản giáo cực nghiêm, cũng không cho phép nhân viên của Sa thị đụng đến.
Ngô Phàm cảm thấy tim mình đột nhiên đập nhanh, cả người hoảng hốt, tứ chi như nhũn ra. Cậu chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt quay cuồng, biến thành từng bóng hình mờ ảo chồng chéo lên nhau, cậu đứng không nổi nữa, bám vào bồn rửa tay khụyu xuống thở dốc, đầu càng ngày càng choáng váng.
Tiếng cười của ông chủ Giang hệt như từ xa xăm vọng lại, càng ngày càng nghe không rõ. Ngô Phàm há miệng, một phen bị ông chủ Giang xách lên ném trên bồn rửa, kính mắt cũng lệch ra, rơi xuống đất.
Ông chủ Giang nắm cằm cậu, há miệng ra phun một hơi rượu, “Đánh người a?! Xem mày còn đánh người được không! Không phải vừa rồi còn hung hãn lắm sao? Phi! Tao cho mày biết nhé, họ Ngô kia. Sa Tuân là cái thá gì chứ! Haha, hôm nay chơi với tao, thành thật nghe lời chút đi!”
Đặc trợ Ngô nheo mắt, cảm giác cả đất trời đều đang xoay tròn, ý thức có chút mơ hồ.
Vừa lúc đó, cửa wc bỗng nhiên bị đập vang, rầm rầm kêu, có tiếng người gào lớn từ bên ngoài truyền đến: “Mở cửa! Mở cửa ra mau!!! Nếu không tôi sẽ phá cửa đấy!!!”
Ông chủ Giang không nghĩ tới lúc này lại có người, tầng 8 đều bị ông ta bao trọn, hơn nữa đây còn là wc của khu ghế lô, làm sao lại có ai đi lên được. Ông ta định mặc kệ, đập chán rồi thì sẽ bỏ đi thôi, nhưng không ngờ người kia không có ý tứ dừng lại, hơn nữa càng ngày càng đập lớn hơn.
“RẦM! RẦM! RẦM!”
“Mở cửa mau! Mẹ nó, tao bảo mày mở cửa ra kia mà!!!”
Một thanh âm khác vang lên, có chút nhỏ, miễn cưỡng còn có thể nghe thấy, “Thời…Thời tổng, chúng tôi có chìa khóa dự phòng… Tôi sẽ bảo nhân viên mang lên ngay.”
“Chờ chìa khóa thì còn đến thiên thu nào nữa hả?!!! Thao!!!”
Người nọ mắng to một tiếng, sau đó bắt đầu mãnh liệt đá cửa, khóa cửa có chút cũ, bình thường cũng ít ai khóa lại, nay bị đá mạnh liên hồi, rốt cục cạch một tiếng, cả tay nắm cửa đều rớt ra. Cửa bị dùng sức đá một cái, nện ở trên tường lại bắn ngược trở về.
Thời Minh Châu sắc mặt không tốt, lại đá thêm một cước nữa, hùng hổ tiến vào. Chỉ thấy đặc trợ Ngô bị đè trên bồn rửa tay, áo khoác âu phục bị ném dưới sàn, kính mắt cũng rơi trên mặt đất gãy một bên gọng. Cà vạt của cậu lệch sang một bên, cổ áo bị ông chủ Giang nắm lấy, cả người vô lực nằm ngửa, khóe mắt đỏ bừng.
Thời Minh Châu lập tức phát hỏa, một phen xách áo của ông chủ Giang lên, ném cả người ông ta vào vách tường. Ông chủ Giang vừa té xuống đã bị hắn đá vào người, vừa đá vừa gào lên: “Mẹ nó! Mày ăn gan hùm rồi phải không?! Hả? Trả lời đi! Đừng có giả bộ nữa, trả lời tao!!!”
Ông chủ Giang đều ngốc, co rúm lại, miệng liên tục cầu xin tha thứ.
Giám đốc Trương theo vào, nhanh chóng đỡ đặc trợ Ngô dậy, nhìn thấy ông chủ Giang bị đánh đến mức miệng đầy máu, ông ta có chút hốt hoảng, vội vã ngăn lại, “Thời tổng! Ngài đừng đánh nữa! Thời tổng, ai, Thời tổng… Ngô tiên sinh không khỏe, mời bác sĩ cho cậu ấy đã.”
Giám đốc Trương không nói thì thôi, vừa nhắc tới đặc trợ Ngô thì Thời Minh Châu bỗng nhiên nổi điên, đá còn ác hơn, “Mẹ nó, em ấy bị làm sao?! Mày đã làm gì em ấy rồi hả?! Thằng khốn này, hôm nay lão tử phải phế ngươi!”
Ông chủ Giang run rẩy, vừa ôm đầu vừa cầu xin: “Ai u tôi sai, Thời tổng… Thời tổng đại nhân xin đừng chấp thứ tiểu nhân này… Không phải…Đau! Không phải là thuốc cấm gì đâu, xin Thời tổng yên tâm… Ai da!!! Chỉ là thuốc an thần thôi.Tuyệt đối… Tuyệt đối không nghiện. Á!”
Thời Minh Châu nghe thấy thế, tâm mới thả lỏng một chút, hắn hung tợn đạp thêm hai cái nữa rồi mới tiếp nhận Ngô Phàm từ trong tay của giám đốc Trương. Ngô Phàm tuy rằng đầu óc choáng váng nhưng vẫn còn ý thức thức được một chút, một tay cậu quàng lên vai của Thời Minh Châu, bị hắn đỡ dậy.
Thời Minh Châu ôm thắt lưng của cậu, trấn an vỗ vỗ, thấp giọng nói, “Không sao, không sao rồi. Ngủ đi.”
Giám đốc Trương bên kia cúp điện thoại, nhanh chóng bước qua, “Thời tổng, tôi đã chuẩn bị một phòng ở tầng Vip cho ngài, bác sĩ cũng đã đến, Ngô tiên sinh như vậy đi tới đi lui cũng không tốt.”
Thời Minh Châu không nói gì, chỉ quay đầu lại lạnh lùng trừng mắt liếc ông chủ Giang một cái, sau đó bế đặc trợ Ngô lên, giám đốc Trương nhanh chóng chạy theo, dẫn đường cho Thời Minh Châu lên phòng.
Ngô Phàm mơ mơ màng màng, đầu óc quay cuồng không thể ngủ được, dược hiệu vừa hết tác dụng cậu liền bừng tỉnh, hốt hoảng ngồi bật dậy. Cả căn phòng rộng lớn hôn ám không bật đèn, sắc trời bên ngoài cũng tối đen. Trên người cậu đã đổi sang một bộ quần áo khác, ngang hông còn đắp một tấm chăn.
Ngô Phàm nghiêng đầu nhìn về phía ánh sáng yếu ớt hắt vào phòng, chỉ thấy Thời Minh Châu đứng trước ban công, bên ngoài đèn đêm đô thị lóe sáng rực rỡ, một mảnh phồn hoa ảo mộng.
Thời Minh Châu dựa vào lan can, tay áo sơ mi trắng muốt không cài nút, cà vạt cũng nới lỏng. Hắn lẳng lặng đứng đấy, trên tay còn kẹp một điếu thuốc. Người đàn ông cau mày hút một hơi, sau đó lại ngẩng đầu lên, cổ cùng hầu kết tạo thành bóng mờ hắt vào cửa sổ, môi mỏng chậm ra nhả ra một luồng khói.
Đặc trợ Ngô bỗng nhiên cảm thấy, động tác của Thời Minh Châu thật sự rất gợi cảm.
Thời Minh Châu còn đang hút thuốc, nghiêng đầu nhìn thấy Ngô Phàm đã tỉnh, mắt lập tức sáng lên. Hắn dập lửa, sau đó mở cửa thủy tinh bước vào.
“Tỉnh rồi sao, người có khó chịu chỗ nào không?”