Chương 10: Sư gia đáng ngờ
Ở Tiết Châu, ngoại trừ khu vực trong thành có đông dân cư tập trung, ngoại vi đều là núi rừng hiểm trở, chỉ có lác đác vài hộ tiều phu nghèo sinh sống. Ngày hôm đó ở dốc núi Phượng Hoàng đột nhiên có rất đông người xúm đen xúm đỏ lại nhìn. Hiện trường vụ án đã bị nha môn phong toả, người ta đành phải đứng bên ngoài mà bàn tán xôn xao.
Lương Anh Tân và Hoàng Bích Tuyền là hai kẻ đầu tiên xuất hiện sau khi nghe được tin báo. Bích Tuyền lúc này đã trở về với bộ dạng nam phục, mặc đồ của thị vệ chạy lúp xúp phía sau lưng Lương bổ khoái. Sau đêm họp bàn kế hoạch nơi nhà tranh, hắn đã quyết định cho nàng ‘một con đường sống’. Dù sao thứ tự ưu tiên của nhiệm vụ cũng là điều tr.a phản tặc trước, còn áp giải Đại Tứ Hỷ chỉ là yếu tố phụ, vì vậy Anh Tân quyết định tạm hoãn dẫn độ một thời gian, trước mắt cứ để Bích Tuyền ở bên cạnh, giám sát nàng thật chặt là được.
Những người phát hiện ra xác ch.ết là hai thương nhân đi ngang núi. Có lẽ do cơn mưa tầm tã suốt mấy ngày qua đã làm đất mềm đi, sườn núi sạt lở mới làm lộ ra thi hài bị chôn dấu này. Sau đó một người đứng tại chỗ giữ hiện trường, một người đã cấp tốc chạy về thành báo quan. Khi sai nha tới nơi, tuy có rất nhiều người tụ tập chỉ chỏ dòm ngó, nhưng tuyệt nhiên không ai dám đụng đến xác ch.ết cả. Họ chỉ lấy một manh chiếu đắp xác ch.ết lại, trên đầu cắm vài cây nhang cho kẻ đã khuất.
Bích Tuyền lần đầu tiên gặp trường hợp này, vô cùng nhanh nhảu chạy đi xem xác ch.ết. Vừa giở chiếc chiếu ra, nàng kinh hãi vội bật lui lại, nhào vào cả trong người Lương Anh Tân đang đứng phía sau.
- Lui ra, không quen thì đừng nhìn. - Hắn liếc mắt nhìn nàng trách mắng.Không kịp để cho Lương bổ khoái nói thêm lời nào, Bích Tuyền tháo chạy ra khỏi hiện trường, ôm gốc cây nôn oẹ hết những thứ có trong bao tử. Không phải nàng chưa từng nhìn thấy xác ch.ết, chỉ là chưa thấy xác ch.ết đã bắt đầu phân huỷ ra mà thôi. Không chỉ bốc mùi xú uế, da thịt trên xác ch.ết đó đã bắt đầu thối rửa, tróc ra khỏi lớp xương, nhìn vào vô cùng tởm lợn. Tuy nhiên, Bích Tuyền vẫn kịp nhìn ra đó là một xác ch.ết nữ, tóc dài, mặc hoa phục. Trong lòng nàng quặn lên một nỗi bất an lo lắng. Liệu đó có phải là Lâm Nhã Muội đã mất tích hay không?
Nghiêm Thừa Chí cùng đám nha sai khác đã kịp đến hiện trường. May mắn là hắn cưỡi ngựa đến, nếu chạy bộ cùng đám người kia, cũng không biết đời thuở nào mới tới được nơi. Bích Tuyền liếc mắt, nhận ra đại tỷ của mình cũng có mặt trong đám đông. Nàng đã bỏ lớp hoá trang Niệm bà bà, mà xuất hiện với dụng mạo thật. Cả hai kín đáo nhìn nhau, khẽ trao đổi tín hiệu.
- Nghiêm sư gia. - Mấy bộ khoái chấp tay chào khi Thừa Chí xông vào giữa hiện trường.
- Như thế nào? - Hắn nhíu mày thật sâu khi nhìn thấy xác ch.ết.
- Hai người đi ngang qua phát hiện xác nữ này lăn từ trên sườn dốc xuống. - Anh Tân vừa nói, mắt vừa hướng về phía sườn núi đất lở.
- Phái người đi lên đó, kiểm tr.a chỗ thật sự mà xác ch.ết bị chôn, xem có phát hiện manh mối nào không. - Thừa Chí gãy gọn ra lệnh.Bên này Hoài Niệm cũng hất mặt ra hiệu cho Bích Tuyền. Chẳng biết vụ án này có liên quan đến Nhã Muội không, nhưng bọn họ cũng phải tranh thủ nắm bắt thông tin. Bích Tuyền đi theo Anh Tân tìm nơi chôn xác ch.ết, Hoài Niệm ở lại đây giám sát Thừa Chí.
Nàng như một bóng ma không hơi không tiếng tiếp cận thật gần với hiện trường. Thuật ẩn thân và trà trộn của Hoài Niệm có thể nói đã đạt đến mức tinh nhuần vô khuyết. Dù có đang đứng giữa đám đông cũng có thể thật bình phàm, ít người để ý được.
Nghiêm sư gia ở lại điều hành mọi việc vô cùng nhịp nhàng chuyên nghiệp. Nha sai cùng với ngọ tác nâng xác ch.ết đặt trên một miếng ván phẳng, khiêng ra khỏi bóng râm của lùm cây. Đám đông ngay lập tức được rẽ ra nhường chỗ cho quan sai điều tr.a vụ án. Những ngọ tác lấy từ trong túi đồ ra ba cây dù giấy trắng. Cách để khám nghiệm tử thi tốt nhất chính là dưới ánh nắng trưa như thế này, che dù trắng lên xác ch.ết để mà quan sát, bảo đảm độ sáng vừa phải, không thể nào để sót bất kỳ manh mối nào.
Lão ngọ tác cùng học trò trẻ tuổi của mình đeo bao da vào tay, mặt bịt khăn trắng lại để tránh hít phải tử khí của thi thể. Họ bắt đầu tập trung xung quanh chỗ đặt xác.
- Xác ch.ết nữ, tuổi từ mười tám đến hai mươi. Trên người mặc một bộ đồ thêu hoa màu hồng. Tóc dài ngang thắt lưng. Dựa vào độ phân huỷ thì đã ch.ết được trên mười ngày, bị chôn trong đất, da thịt thối rửa khó mà nhận dạng.Vị ngọ tác cao niên lớn tiếng đọc. Thừa Chí đứng gần đó, không biết lúc nào đã lôi ra được quyển sổ cùng cây viết, hắn nhúng đầu bút vào lọ mực nhỏ và bắt đầu hí hoáy ghi chép.
- Xương một bên thái dương có vết lõm lớn, lại có dấu bầm nên kết luận là do chấn thương trước khi ch.ết tạo thành. - Họ bắt đầu kiểm tr.a từ phần đầu. - Trên tai có đeo một bông vàng hình hoa mai.Lão ngọ tác tháo chiếc bông tai đó ra, người đệ tử đã nhanh tay lấy ra một chiếc độp đựng đợi sẵn. Phía bên này, Thừa Chí còn lợi hại hơn, vừa ghi hết lời của lão ngọ tác, vừa tiện tay hoạ xong hình của chiếc bông tai.
Ba người họ làm việc rất nhuần nhuyễn, tận tâm, kiểm tr.a từ đầu đến cuối xác ch.ết không để sót lại một chi tiết nào. Tuy nhiên, đây chỉ mới là khám nghiệm sơ bộ, muốn biết thêm về thân phận nạn nhân cùng nguyên nhân cái ch.ết, e rằng phải chuyển về nha môn, giải phẩu ra mới có thể biết rõ hơn.
- Được rồi, mau mang quan tài đến, chúng ta thu dọn. - Thừa Chí lớn tiếng ra lệnh.Những người bu xung quanh thấy quan sai đã làm xong hết việc, không còn gì để coi, họ lục tục giải tán. Hoài Niệm từ đầu đến cuối quan sát mọi hành động của đám người kia không sót tí nào. Nàng hoàn toàn đồng ý với trình tự làm việc của nha môn, họ thật sự là tuân thủ quy trình triệt để. Tuy nhiên, Hoài Niệm cho rằng nếu bản thân được tiếp cận xác ch.ết, nàng còn có thể phát hiện ra được thêm nhiều manh mối. Nàng xuất thân từ đệ nhất y tộc, đối với thân thể con người phi thường quen mắt, cho dù xác ch.ết có bị phân ra trăm mảnh, Hoài Niệm cũng có tự tin ráp lại được toàn chỉnh. Đối với xương khô trên dưới hai mươi năm, nàng cũng có bản lĩnh để tìm ra nguyên nhân cái ch.ết là gì. Vì vậy nàng quyết định đêm khuya sẽ ghé thăm nhà xác của nha môn.
^_^
Với sự hỗ trợ của Lương bổ khoái, Hoài Niệm dễ dàng ra vào khu vực lưu giữ của nha môn. Sau thời gian giả dạng trà trộn ở nơi đây, nàng rốt cuộc đã nắm rõ tình hình từ trong ra ngoài của tri phủ. Ngoài Lương Anh Tân thật sự là một cao thủ, đám người còn lại chỉ toàn là loại sơn đông mãi võ, có chút công phu quơ quào, nhưng ít người có khả năng vượt qua nàng.
Hoài Niệm kinh ngạc khi nhìn thấy bên trong nhà xác có ánh đèn di chuyển, với thân thủ nhẹ nhàng, nàng nhảy lên nóc nhà, lần giở mái ngói ra quan sát mọi thứ trong phòng. Sao Hoài Niệm lại trong nghĩ ra được chứ, trong nha môn này, chỉ duy nhất có một con cú đêm thích làm việc lúc khuya mà thôi. Nghiêm Thừa Chí đang loay hoay đi xung quanh quan tài đặt tử thi.
Sau khi quan sát chán chê, hắn đặt ngọn đèn dầu xuống đầu quan tài, rồi dùng một que gỗ đã chuẩn bị sẵn, khều phần y phục của nạn nhân ra.
“Không phải tên này có ý đồ ɖâʍ ô gì đó chứ!” Hoài Niệm nhíu mày thầm nghĩ.
Nhưng vốn là một người có thói quen gỗ đá, nàng vẫn kiên nhẫn ngồi chờ xem thật ra hắn có mục đích gì. Từ trên nhóc nhà, Hoài Niệm chỉ nhìn thấy bóng lưng của Nghiêm Thừa Chí. Nằm trong quan tài đó là một cái xác xám ngoét đã thối rửa hết phân nửa, dù là người có biến thái cỡ nào, cũng không thể có hứng thú nổi với cái thứ khủng khiếp như thế này được. Thừa Chí cố gắng nhón chân lên cao để nhìn cho được thứ gì đó. “Không lẽ hắn thật sự là tên biến thái trong truyền thuyết, có sở thích kỳ quái với xác ch.ết.”
Nhưng may mắn là hắn không có làm thêm hành động gì nữa, chỉ lẳng lặng cài lại quần áo cho cái xác, đậy nắp hòm rồi bỏ đi. Hoài Niệm nheo mắt nhìn dáng người khập khiễng cùng ánh đèn từ từ khuất chìm trong đêm tối. Sau khi tên kỳ đà đi rồi, mới đến lượt nàng ra tay.
Hoài Niệm lấy vải đen phủ hết cửa giấy lại rồi mới thắp đèn. Nàng nhẹ nhàng đẩy tung nắp hòm ra, nhăn mũi vì cái mùi thúi hoắc kinh dị đó xộc vào não. “Vậy mà lúc nãy hắn lại muốn chồm đầu vào đây làm gì?”
Đột nhiên nàng sực nhớ, bên hông Lâm Nhã Muội có hai nốt ruồi vô cùng bật. Hoài Niệm liền cởi áo xác ch.ết ra, rồi chồm vào trong quan tài để nhìn cho được vị trí nốt ruồi kín đáo kia. Rất may, đây không phải là thi thể của Lâm Nhã Muội. Một gánh nặng trong lòng được thả bớt, nhưng một mối băn khoăn khác lại nổi lên.
“Nghiêm Thừa Chí, ngươi là ai mà biết được bên hông của Lâm Nhã Muội có hai nốt ruồi cơ chứ? Đó có phải là chỗ một cô nương đem cho người khác xem đâu. Kẻ này thật đáng nghi!”
Sau khi kiểm tr.a lần lượt xác ch.ết, Hoài Niệm cũng có cùng kết luận với lão ngọ tác ban sáng. Nạn nhân này vì bị đập mạnh vào đầu, dẫn đến tử vong nên qua đời. Ngoại trừ bộ y phục đang mặc trên người, thì chỗ chôn xác ch.ết cũng để lại vài manh mối. Bích Tuyền cùng Anh Tân đã tìm thấy một chiếc chiếu dùng để bó xác ch.ết khi chôn xuống đất, và một chiếc túi thơm thêu hoa văn độc đáo. Bên trong chiếc túi thơm có chứa rất nhiều cánh hoa anh đào khô. Mà hễ nhắc đến hoa đào, lại gợi nhớ đến manh mối ban đầu mà họ đang theo đuổi, đám sơn tặc Đào Viên.
^_^
Mạc tri phủ ốm lâu mới khỏi đang ào ào đi vào trong lục phòng. Những quan sai khác nhìn thấy Thuỷ Linh đều đồng loạt đứng chào, chỉ có Nghiêm sư gia là nhàn nhạt cất tiếng hỏi thăm.
- Tri phủ, ngài cuối cùng cũng có thể làm việc được rồi.
- Thừa Chí, ta có chuyện cần huynh giúp.Thuỷ Linh lập tức kéo ghế ngồi đối diện với bàn làm việc của Thừa Chí. Từ lâu Thuỷ Linh đã coi hắn như huynh trưởng, như sư phụ, như cánh tay mặt của mình; ngoại trừ thân thiết tôn trọng, cũng đã miễn cho Thừa Chí hết toàn bộ lệ nghi lặt vặt. Hắn đi lại không tiện, ai lại nỡ bắt hắn đứng lên ngồi xuống hành lễ cho lâu lắc làm gì.
- Đại nhân, trước giờ ta vẫn luôn giúp đỡ ngài hết thảy mọi chuyện. Thừa Chí bình thản nói, không hề để lộ ra bất kỳ ý bất mãn nào giống như đã từng ghi trong nhật ký. Mỗi lần Thuỷ Linh gọi thẳng tên của hắn ra, đều là để tỏ ý dựa dẫm, nhờ vả.
- À ... - Thuỷ Linh liếc mắt nhìn các quan lục bộ xung quanh.
- Bẩm tri phủ đại nhân, chúng thuộc hạ ra ngoài uống trà một chút. - Bọn họ đều là người hiểu chuyện.Sau khi không còn người ngoài, Thuỷ Linh liền không còn phong phạm quan gia, gục mặt xuống bàn thút thít.
- Đệ phải làm sao bây giờ? Tiểu Duyên không thích đệ chút nào.
- À thì ra là biểu tiểu thư. - Thừa Chí gật đầu như một vị trưởng bối hiểu biết. - Chẳng phải ngài nói rằng cô ấy phiền ư. Bây giờ biểu tiểu thư đã không thích ngài, đuổi cô ta đi chẳng phải tốt hơn sao?
- Không đuổi Tiểu Duyên đi được. - Thuỷ Linh ngay lập tức ngẩng mặt, lớn giọng nói.
- Thì ra là vậy. Tri phủ ngài thích cô ta rồi, vì vậy mới không quản phiền phức giữ người, lại còn vì cô ấy mà mày chau u dột đến mức này.
- Sư gia, huynh mau nghĩ cách giúp ta đi.
- Cách gì, làm cho biểu tiểu thư thích ngài ư? Sách lượt theo đuổi con gái hả? - Hắn nhướng mày, thái độ như cao nhân nhìn kẻ phàm phu tục tử.
- Thừa Chí, huynh là người lớn, chắc cũng trải qua nhiều mối tình phong nguyệt, mau nói cho ta biết, làm cách nào để nắm lấy trái tim của cô nương đây.Thuỷ Linh với đôi mắt ươn ướt chó con nhìn hắn trông đợi. Thừa Chí thở dài. Hắn đến quan phủ làm sư gia, hay là gia sư giữ trẻ đây? Tại sao tri phủ lại tính tình trẻ con như thế này, y cũng đã mười bảy tuổi rồi mà. “Chính sự không lo, vứt hết mọi chuyện cho sư gia; lại còn cả gan chạy đến đây, lớn giọng kêu ta chỉ cách theo đuổi con gái.”
Lại nhìn về phía đại lão gia trong nha môn thêm lần nữa. Ngọc thụ lâm phong, tiêu sái anh tuấn, thi thư lễ nghĩa, là một thiếu niên tài năng, vô cùng xuất chúng. Hỏi thử cả cái phủ Tiết Châu này, có ai mà không quý mến tri phủ. Các thiên kim tiểu thư mơ tưởng đến y không có mấy trăm thì cũng được một ngàn. Chỉ sau khi tin tức Mạc Thuỷ Linh đính hôn cùng Tống Diêu Diêu được lan ra, nữ nhân trong thành mới dừng làn sóng tấn công tri phủ lại. Nào ngờ cách hôn lễ còn một tháng, Mạc Thuỷ Linh lại đùng đùng gào khóc, đòi phải thu trái tim của biểu muội mình là sao?
Nhưng bổn phận là sư gia, ăn lương của đại nhân thì phải biết phân ưu cho đại nhân. Thừa Chí đành phải truyền thụ bí kiếp tán gái của mình cho Mạc Thuỷ Linh được biết.
- Nữ nhân kỳ thực là loài sinh vật vô cùng đơn giản, trí khôn của họ cũng không to hơn một hạt thóc bao nhiêu, nhưng bên ngoài làm bộ bí ẩn để đánh lừa đàn ông. Muốn đoạt trái tim của họ, đại nhân cứ tuần tự làm theo từng bước ...Thuỷ Linh hai mắt mở to, lỗ tai căng ra hết cỡ để nghe từng lời vàng ngọc của sư phụ truyền dạy. Từng lời của Thừa Chí, đều được y hứng lấy, không rơi một chữ, khảm ngay vào não, sợ mình quên mất. Thì ra trên đời còn có nhiều môn bát đại tinh thâm như thế này. Giống như một người đi mãi trong bóng đêm nhìn thấy được ánh sáng, khuôn mặt Thuỷ Linh bừng lên nỗi hân hoan khi nghĩ đến hình ảnh hạnh phúc trong tương lai.