Chương 66: Quyết tâm
- Con sẽ không để người hại thêm bất cứ ai nữa. - Mạt Hối quay đầu bước đi.
- Với khả năng của con sao? - Cảnh Hào bật cười chế giễu. - Không sức mạnh, không quyền lực, con chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi.Cánh cửa đã đóng lại, tiếng cười vẫn tiếp tục vang vang trong đầu Mạt Hối. Hắn vô cùng giận dữ nhưng lại không cách gì phản bác được lời của Cảnh Hào. Kế hoạch mà hắn dày công sắp đặt đã hoàn toàn bị Trường Thanh huỷ diệt. Lưu Gia phái đã không đầu hàng nên dẫn đến hoạ diệt vong. Tin tức Nhã Muội đã ch.ết trong lúc trốn chạy cũng đủ làm đại binh triều đình ào ào tiến hết về Cấm sơn. Mạt Hối nhận ra rằng Trường Thanh cũng muốn chấm dứt tất cả. Nhưng kết cục mà y trông đợi chính là cái ch.ết cho toàn thể Lưu Gia.
Mạt Hối nắm tay thành quyền, đấm mạnh lên vách tường bên cạnh. Sự đau đớn này nhắc hắn nhớ bản thân mình đã thất bại đến mức nào. Quá mức kiêu ngạo, quên rằng bất cứ ai cũng có một khoảng tối trong lòng. Chính những ham muốn sân si này mới khiến người ta trở nên mạnh mẽ và thủ đoạn đến vậy. Để bảo vệ lợi ích của thân, ai cũng có thể biến trở thành ác quỷ. Chính Mạt Hối cũng có thứ cần phải giữ gìn.
^_^
Năm xưa, có một giáo phái kỳ lạ chuyên nghiên cứu kỳ môn độn giáp, phong thuỷ, chiêm tinh ... Đời nào đạo gia cũng xuất ra kỳ nhân dị sĩ, tế thế cứu đời bằng những khả năng quái lạ được sánh như thần tiên sống. Thế nhưng, dần dà sự trượng nghĩa hành đạo đó bị cường quyền biến đổi. Đạo gia được triều đình phong hiệu, các đạo sĩ luôn được giữ lại làm việc cho hoàng tộc. Rốt cuộc bọn họ trở thành một lực lượng độc tôn chỉ phục vụ riêng cho gia tộc Lưu thị mà thôi.
Công việc của đạo gia trong triều cũng không khác gì quốc sư. Bốc quẻ, chiêm tinh, đoán vận mệnh, tế bái, cử hành lễ hội, xây dựng hoàng lăng ... hết thảy đều phải do chính người của họ phụ trách.
Năm đó, chính đạo gia một mực khẳng định thái tử Phúc Văn là hoàng long giáng thế, chân quân nắm giữ thiên mệnh cai trị Việt quốc. Nhưng ba mươi năm sau, khi Phúc Văn lên ngôi, bọn họ lại là người phản đối kịch liệt, khẳng định rằng đây chính là điềm hung ác có khả năng huỷ diệt cơ đồ nhà Lưu. Kết cục, đạo gia tự chuốc lấy hiềm nghi, họ bị trục xuất khỏi cung, từ ngôi vị đệ nhất danh phái, biếm thành hạng đầu đường xó chợ chuyên lừa gạt kiếm sống.
Đến đời của hoàng đế Hồng Cảnh, hậu nhân của đạo gia gần như biến mất khỏi giang hồ. Thế nhưng danh tiếng trong quá khứ, những chiến tích rẽ trời, bạt núi của họ vẫn được lưu truyền trong dân gian.
Cảnh Hào lại là người tin vào những truyền thuyết đó. Vị thái tử trẻ tuổi rong ruổi khắp thiên hạ tìm kiếm hậu nhân của đạo gia. Thứ nhất là thoả niềm hiếu kỳ, thứ hai chính là mưu đồ chiêu mộ nhân tài. Những người có phép thuật không khác gì tiên nhân sống, nếu thu về dưới trướng mình, chẳng phải là hổ mọc thêm cánh, như rồng gặp mây hay sao.
Rốt cuộc thái tử đã tìm gặp được Tử Lan, người nắm giữ bí mật kỳ thuật cuối cùng của đạo gia. Anh hùng phối với tài nữ, hai người bắt đầu xây dựng một lực lượng bí mật hùng mạnh. Ba mươi sáu vị hoàng tử nơi hậu cung, chẳng ai có khả năng lung lay địa vị đã vững như bàn thạch của Cảnh Hào. Con đường của y thênh thang như đại lộ, khả năng bước lên ngai cao chí thượng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đáng tiếc, khi Cảnh Hào và Tử Lan vừa xây dựng xong hoàng lăng ở Đông sơn thì chính biến xảy ra. Loạn tam vương ngũ sứ đã đánh bật họ Lưu ra khỏi Đại đô. Thay triều đổi vị là việc không hiếm trong lịch sử. Cảnh Hào từ thái tử tôn quý biến thành kẻ trốn chạy lưu lạc, ẩn nhẫn dấu thân chờ ngày quay đầu trở mình.
Mới đó đã được bốn mươi năm, chiến tranh loạn lạc khiến Tử Lan và Cảnh Hào ly tán. Đến khi ông tìm ra được dấu vết người xưa, thì mồ hoang đã xanh cỏ. Thứ duy nhất mà Tử Lan để lại cho người yêu chỉ là một đứa trẻ. Hài tử đã được mẫu thân mình tiên đoán cho một số phận khắc nghiệt trong tương lai. Đứa bé này tên gọi Mạt Hối, sau này tự cải danh thành Thừa Chí.
Mạt trong kết thúc, Hối trong ngày cuối, cái tên này ghi nhớ thời khắc hắn sinh ra đời là đêm ba mươi tháng chạp. Nhưng khi Mạt Hối lớn lên, đã có lần ghi sai tên mình là Hối trong hối hận. Hắn hỏi phụ thân, có phải mình là tận cùng sự hối hận trong lòng ông không. Cảnh Hào giật mình bất ngờ, sau đó là cả một khoảng lặng dài ông không thể giải thích được. Vậy nên Mạt Hối đã có lúc nghĩ rằng bản thân mình chính là một sự tồn tại sai lầm. Dù sau này hắn đã ghi chính xác từng từ, nhưng dường như chữ Hối kia vẫn mãi là ăn năn hối hận.
Hắn hối hận vì mình đã chạy trốn vào hai năm trước. Hắn hối hận vì đã liên luỵ nhiều mạng người. Hắn hối hận vì đã coi thường Thuỷ Linh. Hắn hối hận vì đã hứa hẹn điều không thực hiện được.
- Công tử, có một nhóm người đang đột nhập thẳng vào tầng hầm. - Đột nhiên một âm thanh trầm thấp truyến đến từ bóng đêm.
- Đó là bọn người nào? - Mạt Hối cố lấy lại bình tĩnh hỏi.
- Dạ phục đặc trưng của nội xưởng. Có vẻ như họ nhắm vào mật đạo bên dưới Cấm sơn.Mạt Hối vẫn tiếp tục bước đi trên khoảng hành lang vắng ngắt. Ở giữa đoạn đường, hắn áp tay vào hoa văn chạm nổi lẫn trong muôn vàn lớp hoa văn khác. Bức tường tự động tách ra, một lối đi bí ẩn xuất hiện.
- Nếu ta đứng ở vị trí của họ, nhất định cũng sẽ làm vậy. Chỉ khi vô hiệu hoá được đám thuốc nổ mới có thể bảo đảm dọn dường cho đại quân tấn công. Dự định là buổi sáng hôm nay bọn họ sẽ tổng lực tiến đánh trận cuối cùng.Hắn chậm rãi bước vào bên trong hành lang bí ẩn. Trước khi bức tường khép lại, bóng đen đã nhanh chóng lách mình vào theo. Tám người cận vệ trung thành đã bị giết hết sáu. Bây giờ bên cạnh Mạt Hối chỉ còn hai vị cao thủ bí ẩn chưa từng lộ mặt trước người ngoài.
- Ảnh Phong, phải ngăn cản họ lại. Đại quân triều đình mà vào được đây, sẽ chỉ còn lại cảnh tàn sát thảm liệt mà thôi.
- Công tử muốn giúp Lưu Gia tử thủ, dùng kế họach Bạt Căn tiêu diệt quân triều đình? - Ảnh Phong mạo gan hỏi lại. Lúc này Mạt Hối thay đổi rất nhiều, hắn không còn là chủ tử dễ nổi điên giết người như trước. Quan hệ cuả bọn họ giờ đây không chỉ là chủ tớ, mà còn là huynh đệ sinh tử chi giao. Chín người trong nhóm, chỉ còn ba kẻ sống sót.
- Khả năng của ta có hạn, chỉ có thể cho họ rất nhiều thời gian để cân nhắc thôi. - Mạt Hối xoè tay ra, sau đó tóm lấy một thứ mơ hồ trong không khí. - Quân triều đình không cần bị diệt, chỉ dùng Hỗn Thế cầm chân bọn họ bên ngoài là được rồi.Gã áo đen mừng rỡ phục người nhận lệnh. Vị chủ tử thiên tài thao lược này luôn khiến y kính nể. Không chỉ binh pháp thi thư, Mạt Hối còn nắm rõ thuật bài binh bố trận của đạo gia. Toàn bộ kỳ thư mà Tử Lan để lại, hài tử của bà đều đã học thuộc không sót. Có thể nói Mạt Hối chính là kẻ cuối cùng trong thiên hạ sử dụng được kỳ thuật của đạo gia.
Công trình để đời của Tử Lan là địa cung ở Đông sơn. Mạt Hối cũng đã thành danh với pháo đài nơi Cấm sơn. Toà thành này do chính hắn thiết kế và xây dựng, vì vậy Mạt Hối phi thường hiểu rõ đường đi nước bước bên trong. Nơi nơi đều bố trí cơ quan cùng mật đạo, hắn có thể tự do ra vào, chẳng kẻ nào cản chân được. Vì vậy, khi Trường Thanh tạo phản, Mạt Hối mới có thể dễ dàng thoát thân như thế.
Từ đó đến nay hắn vẫn chưa bao giờ rời khỏi. Toàn bộ tình hình Lưu Gia, Mạt Hối luôn nắm rõ trong lòng bàn tay. Đến cuối cùng hắn cũng không thể nào buông xuôi mọi thứ. Khả năng càng cao, trách nhiệm càng nặng. Mà Mạc Hối lại là người đã quá quen mang gánh nặng trên người rồi.
^_^
Lương Anh Tân đã bị Lục Nhị cất sâu vào trong tiềm thức. Bây giờ y ở đây là một đặc vụ nội xưởng, kẻ chẳng có gì trên đời, ngoại trừ trách nhiệm với quốc gia. Mười sáu người áo đen tiến phăng phăng không gì cản nổi. Họ tấn công chớp nhoáng, tiêu diệt lính canh phòng, rồi dấu xác một cách gọn gàng.
Từ lâu, Lục Nhị đã không đếm số người ch.ết dưới tay mình nữa. Toàn bộ đều là những kẻ xấu, làm nguy hại đến an ninh quốc gia mà thôi. Lưỡi kiếm bạc hoa lộng một vòng, ngọt ngào lia qua cổ đối thủ. Gã thậm chí còn chẳng kịp kêu la thì đã nhanh chóng lên đường. Ngay phía sau gã, Bát Thất đã đứng chờ sẵn. Thân người tên lính vừa đổ, Bát Thất đã chụp lấy, kéo ngay vào gầm bàn dấu đi.
Đi suốt một canh giờ, bọn họ đã đến gần sảnh đường lắm rồi. Lúc này, những lên lính tuần tr.a trên tường thành vẫn chưa bị phát hiện. Lão Ngũ vẫn thường xuyên quan sát bên ngoài cửa sổ, pháo hiệu báo động của Lưu Gia vẫn chưa được đốt lên. Lão Cửu là phó chỉ huy, cũng là người thuộc lòng bản đồ nhất. Hắn chạy phiá trước, cẩn thận nhẩm đếm số lượt quẹo trái quẹo phải mà mình đã đọc trên bản đồ.
Pháo đài này rất kỳ lạ, chẳng có bất kỳ đoạn hành làng nào chạy thẳng xuyên suốt hết. Tất cả các lối đi đều gấp khúc, ngoằn nghèo hệt như một mê cung nhiều tầng bậc. Họ phải băng qua phòng lính gác để đi tới phòng họp, chạy xuyên qua khu nhà bếp, mới đến chỗ chứa vũ khí. Nếu không có bản đồ từ trước, chắc chẳng ai tìm được lối đi ở nơi đây. Người thiết kế pháo đài cho Lưu Gia ắc hẳn là một tên loạn trí cỡ nặng.
Vượt qua căn phòng có hồ nước dài, bọn họ đối mặt với hai cánh cửa cao lồng lộng. Đằng sau cánh cửa khổng lồ này là một sảnh đường nằm ngầm trong lòng núi, nơi bắt đầu của tất cả mật đạo bên dưới Cấm sơn.
Lục Nhị cùng với Thập Tam dùng lưỡi kiếm để cạy cửa. Đồng đội của y thì co cụm phòng thủ, cảnh giới phía sau lưng bọn họ. Chỉ với một chút sức, Lục Nhị đã đẩy được chốt lẫy qua một bên. Y bật mở cửa, chỉ vừa đủ để một người lách vào.
Lão Cửu rồi đến Thập Tam là hai kẻ tiến vào đầu tiên. Lục Nhị cảm thấy cánh cửa bị đập mạnh và sau đó là mùi máu tanh nồng nặc. Chỉ trong một tích tắt rất ngắn, y nhanh chóng phản ứng bằng cánh mở rộng cửa ra. Lão Ngũ và bốn người khác lập tức tràn vào chống đỡ trước chiếc bẫy tinh vi đã được giăng sẵn. Lão Cửu và Thập Tam đã mất mạng trước hai thanh phi đao ghim thẳng vào vùng cổ. Kẻ ra tay lần này phải là một cao thủ cực kỳ đáng sợ.
Nội xưởng không biết mình bị phát hiện lúc nào, nhưng đã quá trễ để rút lui. Nhiệm vụ của họ đã ở ngay phía bên kia cánh cửa. Lục Nhị hít một hơi thở đầy, đề khí. Y bật mở cánh cửa hết mức rồi phóng người vào bóng đêm bên trong.