Chương 71
Gió đêm mát mẻ, Trường Khanh đi bên cạnh, nàng nắm tay Lãng nhi chậm rãi đi hướng hoàng cung. Nếu Hiên Viên Sam trở về, nhất định sẽ gặp bọn họ.
Dọc đường đi, Lãng nhi sôi nổi nói chuyện, vui vẻ như một chú thỏ.
Kỳ An cười, nghe hắn líu ríu bên mình.
“Kỳ An!” bống nghe thấy một tiếng gọi, Chiến Liệt đi ra từ góc đường.
Lãng nhi lập tức cảnh giác giang hai tay ôm Kỳ An, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, “Không cho chung nương với ta.”
Chiến Liệt cũng trừng mắt lại, “Ai muốn chung nương với ngươi, hừ, Kỳ An vốn chính là của ta.”
“Không đúng, nương là nương của Lãng nhi.”
Chiến Liệt trợn tròn mắt, Kỳ An dở khóc dở cười, “Chiến Liệt!”
Chiến Liệt lại “hừ!” một tiếng, oán hận cụp mắt xuống.
Lãng nhi nhìn quanh một chút, “Nương, Lãng nhi muốn bế!”
Chiến Liệt nhanh chóng quay đầu, “Nam tử hán đại trượng phu còn đòi người khác bế, hừ!”
Lãng nhi mếu máo, “Nương, Lãng nhi đau chân, đau cả tay, nương, nương bế đi, bế đi!” hắn ôm đùi nàng mà lắc.
Kỳ An đầu hàng, ôm hắn lên, nhíu mày, “Lãng nhi lại béo lên rồi!”
Lãng nhi sung sướng ôm cổ nàng, làm mặt quỷ với Chiến Liệt, “Lãng nhi không phải đại trượng phu, Lãng nhi là tiểu hài tử.”
Chiến Liệt trừng mắt nhìn hắn, rốt cục cũng bỏ qua, quên đi, hắn không so đo với tiểu quỷ này.
“Kỳ An, ngươi ăn cơm chưa?”
“Rồi!”
“Kỳ An, ngươi thấy kinh thành tốt hơn Đào Hoa cốc chứ?”
Kỳ An không nói gì, kinh thành dù có phồn hoa thế nào cũng không so được với nơi đầy hoa đào đó.
Chiến Liệt tươi cười, “Ta cảm thấy kinh thành rất tốt!”
“Ngươi thích là tốt rồi!”
“Tất nhiên là thích, bởi vì Kỳ An ở đây mà! Kỳ An ở đâu ta cũng sẽ thấy nơi đó tốt!”
Suy nghĩ một chút, Kỳ An hỏi một Chiến Liệt một vấn đề khác, “Chiến Liệt, ca ca ngươi đâu? Sao hắn có thể yên tâm để ngươi một mình ra ngoài?”
Nụ cười trên môi Chiến Liệt hơi nhạt đi một chút, “Ca ca có việc phải làm, ta đi ra chính là để tìm hắn.”
“Vậy ngươi tìm được chưa?”
“Tìm được rồi.”
Trong lòng có chút nghi hoặc, “Vậy hắn ở đâu?”
Chiến Liệt không trả lời, sau một lát mới ngẩng đầu lên, “Kỳ An, ngươi không thích ta làm phân bón đúng không?”
Kỳ An trợn mắt, “Ngươi lại tùy tiện làm phân bón?”
Chiến Liệt vội vàng lắc đầu, “Không phải. Từ sau khi ngươi nói không được làm, ta đã không tùy tiện làm. Nhưng, nếu ta thực sự có làm thì sẽ thế nào?”
Kỳ An cười cười, “Chiến Liệt, da ngươi lại ngứa rồi sao?”
“Ân, da ngứa ở đâu thì chữa ở đó.” Lãng nhi liên tục gật đầu, nói xen vào.
Chiến Liệt nhớ lại lúc nàng cầm chổi đánh hắn ở Đào Hoa cốc, không phải hắn không thấy đau nhưng có một loại cảm giác khác còn mãnh liệt hơn, một cảm giác hắn không hiểu nhưng rõ ràng hắn biết loại cảm giác này khiến hắn vui sướng.
“Tất cả những người khiến ngươi không vui đều sẽ bị đánh đúng không?” hắn thì thào hỏi, thanh âm rất nhỏ, Kỳ An lại đang mải xem xét Lãng nhi, không nghe thấy.
Đoàn người đi qua một cây cầu, liễu rủ phiêu phiêu.
Đột nhiên toàn thân Lãng nhi run rẩy, “Nương!”, đôi môi mím lại.
“Lãng nhi!” thấy khác lạ, Kỳ An sắc mặt đại biến, liên tục gọi.
Lãng nhi lại không nói, chỉ ôm nàng, “Nương! Nương!” hắn liên tục gọi, nhiệt độ cơ thể dần giảm đi.
Ngón tay nhanh chóng đặt lên mạch hắn, lại không thấy gì dị thường, “Lãng nhi!”, trong lòng lo lắng, Kỳ An ôm hắn vào lòng, cẩn thận xem xét.
Trường Khanh đột nhiên nói, “Phượng Định nói lần trước tiểu thiếu gia cũng đến chỗ này mới phát tác.”
Trong lòng Kỳ An thoáng động, liền nghiêng đầu đánh giá bốn phía, nước sông đang chậm rãi chảy dưới gầm cầu, lóng lánh ánh trăng.
Nàng ôm chặt Lãng nhi, hai tay bịt tai hắn lại, quả nhiên thật lâu sau Lãng nhi dần dần bình tĩnh trở lại, chậm rãi mở mắt ra, “Nương!”, khe khẽ kêu lên, ôm sát nàng.
“Lãng nhi!” ghé miệng vào tai hắn, nàng khẽ hỏi, “Có phải Lãng nhi bỗng nhiên cảm thấy rất sợ hãi, cả người đột nhiên lạnh?”
Thân thể trong lòng nàng phát run, khó khăn gật gật đầu.
Trong lòng Kỳ An chua xót, ôm hắn đứng dậy, hít sâu một hơi, “Đi Lạc phủ!”