Chương 2

"Thật không thể tin!"
Chuyện gì không thể tin?
"Trộm Sói đã về rồi!"
Hứ! Trộm Sói đi thì trở về, tên quỷ ngươi kêu lên làm gì?
"Trộm Sói ôm một nữ nhân đã về rồi!"
Cái gì? ! Nữ nhân!


Vốn là vách cheo leo yên tĩnh, thoạt nhìn ngay cả chim bay cá nhảy đều không có, đột nhiên xuất hiện một bóng đen tung người lên, thoăn thoắt như khỉ, nhanh như quỷ mị. Bóng đen đó cũng không phải khỉ trong rừng núi mà rõ ràng là con người.


Bọn họ một đám người có thân thủ mạnh mẽ, động tác linh hoạt, trên vách núi cheo leo đứng yên rất khó nhưng họ lại có thể hành động tự nhiên.


Không một ai biết, nơi đây chính là Đại bản doanh sơn trại của bọn thổ phỉ, đầu lĩnh là Thạch Bưu, cũng là nơi mà Quan phủ luôn nóng lòng muốn truy bắt bọn thổ phỉ nổi tiếng hung ác nhất.


Bọn thổ phỉ này, không chỗ nào là không tranh giành, cướp bóc, hành vi hung hăng càng quấy làm người ta sôi giận, bản lĩnh che giấu của bọn họ rất tốt, gây án cướp bóc khắp Đại giang Nam Bắc nhưng Quan phủ thủy chung không thể truy bắt được.


Một gã thủ hạ vội vã chạy vào trong sơn trại báo cáo lão đại Thạch Bưu.
"Lão đại, Trộm Sói mang về một nữ nhân".


available on google playdownload on app store


Trên giường, một nam tử vạm vỡ, đầu trọc bóng, khôi ngô đang nằm nghiêng, bên dưới chiếc giường có lót một tấm da Hổ vằn vệnh tươi sáng. Trái, phải, hai bên là hai nha hoàn có dung mạo thật mỹ lệ, thân hình đầy đặn, một người giúp hắn xoa bóp bả vai, một người đút trái cây cho hắn ăn.


Hắn chính là Thạch Bưu, lão đại sơn trại bọn Thổ phỉ, cái đầu trọc bóng loáng, trên khuôn mặt có đeo cái bao che kín một con mắt, cả người phát ra khí thế mạnh mẽ.
"Hả?" Thạch Bưu đáp lời, con mắt không mang bao còn lại chớp lên một tia sáng bén nhọn gian xảo.


Nữ nhân và tiền bạc châu báu, vĩnh viễn là hai loại thổ phỉ cảm thấy rất hứng thú, nhất là chuyện Trộm Sói mang nữ nhân về, càng làm cho Thạch Bưu ngồi dậy.


"Này sắp có chuyện thú vị để xem rồi, mỗi lần chúng ta thưởng tiền bạc, thưởng nữ nhân, tên kia đều ở một bên hóng mát, chưa từng thấy qua hắn đối với nữ nhân nào liếc mắt nhìn một cái, ta bảo hắn xuống núi tìm hiểu sự tình, hắn lại mang nữ nhân trở về? Nữ kia nhân hình dáng trông thế nào?"


"Bẩm báo lão đại, nữ kia nhân. . . . . ." Thủ hạ giống như nhớ lại.
Giơ tay nắm lấy cằm của nữ nhân đang đút trái cây cho hắn, chỉ vào gương mặt của nàng "Nàng có xinh đẹp hay không?"
"Không có".


Hắn lại đem nữ nhân đang xoa bóp ôm vào lòng, bóp bộ ngực no đủ của nàng. "Dáng người có đầy đặn như thế này không?"
Thủ hạ vẫn trả lời giống như cũ “Không có".
Hai chân mày rậm của Thạch Bưu nhíu lại thành một khối. "Không có? Không xinh đẹp lại không đầy đặn? hắn mang về làm gì?"


"Báo cáo lão đại, thuộc hạ không biết rõ".
"Hừ! Không biết rõ ngươi tới báo cáo cái gì? Cút ra ngoài, kêu Trộm Sói lập tức tới gặp ta!"
"Vâng, vâng, lão đại." Thủ hạ vội vàng rời khỏi, trước khi lão đại nổi giận liền vội vàng cút ra ngoài.


Không bao lâu, Trộm Sói tiến vào, như tên thủ hạ báo cáo, quả nhiên trên vai Trộm Sói vác một nữ nhân. Trộm Sói đứng thẳng tắp ở cửa phòng, đôi mắt lười biếng nhìn hai nữ nhân đang hầu hạ Thạch Bưu trên giường.
"chào, Thạch lão đại".


Thạch Bưu nuốt quả nho do nha hoàn đút vào miệng, rồi phun hạt xuống đất mới mở miệng.
"Nghe nói có người ở địa bàn của chúng ta, đánh nhau tại sườn núi, ta phái ngươi đi ra ngoài tìm hiểu, ngươi lại mang nữ nhân trở về?"
Trộm Sói xẹt qua một tia cười tà."Nữ nhân này là người duy nhất sống sót".


"Hả?" Thạch Bưu ngồi dậy, đôi mày rậm nhăn lại thành một khối."Đã ch.ết toàn bộ?"
"Không còn, thi thể đầy mặt đất, xe hư người ch.ết, không còn một mống."
"Ngay cả một mảnh vụn cũng không có?"
"Nếu có, ta cũng không mang nữ nhân này đã trở lại".


Thạch Bưu tức giận vỗ xuống giường, làm hai nha hoàn bị dọa sợ tới mức té một bên. "Thật quá đáng! Dám ở trên địa bàn của Lão Tử giết người cướp của!"
Trộm Sói nhướng nhướng mày, buồn cười nhìn vẻ mặt căm hận bất bình của Thạch Bưu. "Đáng giận? Ngươi bênh vực kẻ yếu?"


"Đương nhiên không phải, ta là vì tiền bạc châu báu, bọn họ lại có thể đem tiền tài cướp sạch, ngay cả một mảnh vụn cũng không để lại! Thực không lương tâm mà!"


Thạch Bưu nổi giận đương nhiên không phải vì người bị ch.ết đi, mạng người không đáng giá tiền, nhưng có người ở địa bàn bọn họ giết người cướp của, vậy là bất đồng. Hắn bước xuống giường, gương mặt hung thần ác sát, cái đầu bóng lưỡng đi đến trước mặt Trộm Sói, trừng một mắt nhìn hắn.


"Ngươi có thấy rõ ràng hay không? Thật sự ngay cả vàng bạc cũng không dư lại?"
"Vàng bạc không có, nhưng ngược lại có một đống ruột treo trên đỉnh núi".
“Con mẹ nó! Đầu năm nay lại có người cùng chúng ta đoạt mối làm ăn? Quả thực không có thiên lý a!"


Thạch Bưu đi qua đi lại, vừa nghĩ tới ngay cả một đỉnh bạc cũng kiếm được, hứng thú cũng bị mất, đột nhiên nghĩ đến trên vai Trộm Sói còn vác một nữ nhân. Hắn đi tới, bàn tay thô ráp nâng gương mặt nữ nhân kia lên, muốn nhìn một chút mặt hàng, nhưng mà, hắn chỉ nhìn thấy gương mặt đầy vết máu đen, liền chán ghét buông tay.


"Ngươi cũng thật là, đem nữ nhân dỡ sống dỡ ch.ết mang về làm gì?"
Nếu bộ dáng không tệ, hắn còn có thể nhận lấy làm ấm giường, độc chiếm chơi đùa một chút, nhưng gương mặt đầy vết máu kia làm cho hắn thấy ngay cả một chút hứng thú cũng không có.


"Giao cho ngươi sử dụng" Trộm Sói khẽ nhếch khóe môi.
"Hừ! Có đôi khi Lão Tử thật không hiểu ngươi, ngay cả nữ nhân cố định làm ấm giường cũng không có, lần đầu tiên nghe ngươi mang nữ nhân trở về, cũng là giao cho Lão Tử dùng sao?"
"Ngươi không muốn?"


Bàn tay thô ráp của Thạch Bưu chộp một nha hoàn, hướng tới bộ ngực nàng bóp một cái. "Nhìn cho kỹ, Lão Tử muốn là loại mặt hàng này! Làn da trắng noãn, bộ ngực phải có thịt! trên vai ngươi cái kia thoạt nhìn không mấy lượng trọng, không đủ để ta nhét kẽ răng!"


Bộ ngực nha hoàn bị hắn bóp đau, không bỏ qua liền đánh hắn một cái. "Đau quá, buông!"
Thạch Bưu nổi lên thú tính, nữ nhân càng giãy dụa, hắn càng yêu, nở nụ cười ɖâʍ đãng, vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ trên cổ nàng, bật cười hắc, hắc.
Trộm Sói thản nhiên hỏi: "Muốn xử trí nàng thế nào?"


Thạch Bưu vẫy vẫy tay."Tùy ngươi! Muốn giết muốn bán, đều được!" Ý tứ chính là, hắn có thể đi rồi.
Trộm Sói dường như không chút để ý, trong mắt hiện lên một chút ánh sao, hắn muốn, chính là những lời này của Thạch Bưu.


Vác nữ nhân trên vai, xoay người đi ra ngoài. Thạch Bưu là lão đại sơn trại, chỉ cần hắn không ý kiến, muốn giữ lại nữ nhân này cũng dễ dàng hơn nhiều.






Truyện liên quan