Chương 13
Hắn phe phẩy cây quạt, thảnh thơi tiêu sái bước đi, nghĩ thầm rảnh rỗi không có việc làm, không bằng đi tìm Vinh hộ vệ đánh cờ, cắn hạt dưa, uống ly trà.
Mới nghĩ như vậy, bất quá đường đi hơi ngoằn ngèo, đột nhiên một trận gió lướt qua, hắn còn chưa kịp xoay người lại, liền cảm thấy bên hông bị một thanh đao nhọn kề vào.
"Không cho phép kêu lên, nếu ngươi muốn còn mạng".
"Các hạ là . . . . ."
"Lập tức mang ta đi tìm Tuần phủ đại nhân".
Tìm tuần phủ đại nhân? Ôn sư gia trong lòng khẽ động, chậm rãi quay lại phía sau nhìn, vừa vặn chạm vào một đôi mắt sắc bén đầy tà khí. Hắn đoán không lầm, người lấy đao kề bên hông hắn chính là Trộm Sói mà Đại nhân ngày đêm muốn bắt. Mọi người lục tìm không ra, đang lúc hao tâm tổn trí thì Trộm Sói thần không hay, quỷ không biết lại tìm tới hắn, trong lòng tỉnh ngộ, thì ra là con sói giảo hoạt này trốn ở trong phủ a.
Ôn sư gia trong ánh mắt hiện ra một chút bội phục, nụ cười trên mặt không giảm đi.
"Nghe không rõ sao, lập tức mang ta đi tìm tuần phủ đại nhân, nếu ngươi không muốn ch.ết".
Ôn tử hắn hôm nay thật sự là gặp may mắn, vừa nghĩ tới, không thể tưởng được ngay cả thời gian chưa uống hết ly trà đã tìm tới cửa rồi.
"Trộm Sói các hạ đại giá quang lâm, thật sự là khách quý đấy".
"Lắm lời, đi mau".
Khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười. "Vâng, tại hạ lập tức dẫn đường cho các hạ". Chưa thấy ai bị đao kề trên cổ còn có thể thảnh thơi thảnh thơi cười hì hì như vậy.
"Lá gan ngươi rất lớn, bị đao kề bên vẫn còn cười được?"
"Có khách quý đến, khuôn mặt tại hạ nên tươi cười nghênh đón, không thể thất lễ nha".
"Ngươi không sợ ta giết ngươi?"
Ôn sư gia cười lắc đầu. "Các hạ có thể trốn mất dạng thì không đáng phải mạo nguy hiểm lẻn vào trong phủ để giết tại hạ, mang cho mình tội danh giết quan sai đâu có ích lợi gì? Nếu tại hạ đoán không lầm thì các hạ tất có mục đích khác. Đã có mục đích thì sẽ không gây bất lợi đối với tại hạ, nếu không mạng nhỏ này của tại hạ sớm khó giữ được". Hắn nhẹ phe phẩy quạt lông, tiếp tục cười ha ha.
Trộm Sói nhíu mày. "Từ lâu nghe bên người Tuần phủ đại nhân có Ôn sư gia liệu sự như thần, xem ra lời này không giả".
"Quá khen, quá khen, tại hạ chỉ là có chút khôn vặt, kiếm miếng cơm ăn, kiếm miếng cơm ăn, mời qua bên này".
Ôn sư gia chẳng những không cự tuyệt, còn rất hợp tác, hơn nữa còn dùng lễ đãi khách, cúi người bán rẻ tiếng cười hàn huyên một phen, dẫn đường cho hắn. Gặp đối phương hợp tác như thế, Trộm Sói ngược lại do dự, suy đoán trong đó có thể có gian trá hay không?
Thấy Trộm Sói chậm chạp không hề cử động, Ôn sư gia cười hỏi: "Các hạ có lá gan một mình xông phủ đại nhân, lại không dám cùng tại hạ đi gặp đại nhân?"
Trộm Sói nét mặt lạnh lùng, đằng đằng sát khí cảnh cáo: "Ngươi nếu dám giở trò quỷ, ta sẽ lấy mạng của ngươi".
"Vâng, vâng, cái mạng này của tại hạ tạm thời cho ngài quản lý, đại nhân chúng tôi chờ ngài đã lâu rồi, xin mời".
Trộm Sói thu hồi lưỡi đao, lạnh nhạt nói: "Dẫn đường".
Tuần phủ đại nhân đang ngồi trước án thư xem hồ sơ, khi sư gia tiến vào thì hắn vẫn chưa ngẩng đầu, Vinh Ứng phụ trách bảo hộ bên đại nhân vừa thấy Trộm Sói, lập tức rút trường kiếm ra. Lúc này Tuần phủ đại nhân mới giương mắt nhìn thấy người đứng phía sau quân sư thì đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó lạnh lùng ra lệnh.
"Người đâu, mau bắt lấy hắn cho ta".
Vinh Ứng lớn tiếng đáp lời, hắn hô lớn bên trong, một đám quan sai nhanh chóng chạy tới đem Trộm Sói và sư gia bao vây xung quanh. Khi mọi người kiếm chỉ vào Trộm Sói thì lưỡi đao trong tay hắn lại lần nữa để trên cổ quân sư.
"Ai dám vọng động, ta sẽ giết hắn".
Tuần phủ đại nhân mặt không đổi sắc, nhẹ thở một câu. "Ta tin sư gia nguyện ý hy sinh tính mạng vì dân trừ hại, tạo phúc dân chúng".
Lời này của Đại nhân, lỗ tai người không điếc đều nghe được, là hắn cố ý!
"Ha ha. . . . . . Đại nhân, bình thường ngài nói đùa không sao nhưng lúc này nói đùa nên nhìn xem đối phương có thích đùa hay không".
Sư gia trên mặt mỉm cười, thấm ra một tia mồ hôi lạnh, gấp gáp quay lại Trộm Sói ở phía sau giải thích: "Trộm Sói huynh, Tuần phủ đại nhân thường hay nói đùa, ngươi mau nói ra mục đích đi".
Trộm Sói lạnh nhạt nói: "Ta đến quy hàng". Lời này, quả nhiên làm cho ánh mắt Tuần phủ đại nhân sáng ngời.
"Thật tốt quá, thật tốt quá, người ta là tới quy hàng, không phải đến đánh nhau, mọi người thu hồi đao thôi, thu hồi thôi". Sư gia ha ha cười nói.
Tuần phủ đại nhân gật đầu một cái, Vinh Ứng và đám quan sai lúc này mới thu đao, kiếm vào vỏ.
"Trộm Sói huynh có lòng quy hàng thật là tốt quá, đại nhân chúng ta nhìn trúng tài năng của các hạ, nếu các hạ có thể bỏ đồ đao xuống thành Phật, từ nay về sau chúng ta nguyện trung thành với đại nhân, vì triều đình gắng sức, tạo phúc cho dân chúng". Sư gia một bên cười nói, một bên dùng cây quạt đem lưỡi đao trên cổ dời xa một chút.
"Nhưng ta có điều kiện, các ngươi phải đồng ý, ta mới quy hàng".
Tuần phủ đại nhân biến sắc, lại lần nữa ra lệnh. "Bắt lại!"
Trường kiếm lại lần nữa rút ra khỏi vỏ, nhắm vào Trộm Sói, vừa mới dời lưỡi đao qua thì lưỡi đao trở lại trên cổ sư gia. Hai bên giương cung bạt kiếm, không khí hết sức căng thẳng.
"Có chuyện gì cũng từ từ, hãy nói ra lời muốn nói". Sư gia vội hỏi, trong lòng âm thầm kêu khổ. Đại nhân còn chưa chơi đã a?
Hạng Thiếu Hoài hừ lạnh. "Bản quan không giết ngươi đã là phúc khí của ngươi, dám cùng bản quan ra điều kiện".