Chương 29
Trong vườn hoa Hạng phủ, dưới gốc cây ngô đồng, hai chiếc ghế đá và một bàn đá. Tuần phủ đại nhân ngồi ở ghế đá, con ngươi đen âm trầm nhìn xuống bàn cờ trên bàn đá, suy tính xem đánh xuống con cờ thế nào. Ngồi ở phía đối diện là Ôn sư gia tiếp hắn đánh cờ. Nhìn ván cờ, Tuần phủ đại nhân thở dài.
Hiếm thấy, đại nhân thở dài như vậy nha?
"Đại nhân sao lại thở dài?"
Ánh mắt sâu thẳm của Hạng Thiếu Hoài nhìn về phía vườn hoa kế bên, một đóa lan màu tím mới nở, sư gia thấy thế, lập tức hiểu ý.
"Đại nhân nhớ tới Mộ Dung cô nương?"
Tuần phủ đại nhân nhẹ nhàng gật đầu."Hy vọng con sói kia, có thể đối xử tốt với Tử nhi".
Sư gia nghe vậy, vẻ mặt không thể tưởng nổi. "Đại nhân đang lo lắng cho Mộ Dung cô nương?"
"Tử nhi dù sao cũng là ta một tay huấn luyện thành người, bản quan đương nhiên phải lo lắng".
"Không thể tưởng được đại nhân cũng có lúc dịu dàng nha". Giọng nói này, nghe như có ý nói cho dù mặt trời mọc ở hướng Tây, cũng không có khả năng.
Con ngươi lạnh lùng chợt quét đến."Như thế nào? Ngươi nghĩ rằng ta máu lạnh sao?"
"Hạ quan không dám, hạ quan không dám."
Đại nhân hừ lạnh, ngoài miệng nói không dám, nhưng trên vẻ mặt đầy tươi cười, nhìn một chút cũng không thấy hai chữ "Không dám".
Bất quá, nghĩ tới Trộm Sói biết hắn đưa cho Tử nhi một món quà, chắc là lại có phản ứng, môi mỏng bất giác cong lên cười đắc ý, con sói kia khẳng định là tức giận thở hổn hển, nhưng cũng chẳng có cách nào.
Nhìn nụ cười quỷ dị trên mặt đại nhân, Ôn sư gia cẩn thận hỏi. "Trong lòng Đại nhân dường như rất vui vẻ?"
"Như thế nào? Bản quan không nên vui vẻ sao?"
"Không, không, không, hạ quan cho rằng, thiếu Mộ Dung cô nương là thủ hạ đắc lực, đại nhân không được thoải mái".
"Hừ, Trộm Sói cho rằng cưới Tử nhi làm vợ, sau khi trở thành vợ của hắn thì bản quan không có cách sao".
"Từ xưa đến nay, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, Mộ Dung cô nương nếu gả cho Trộm Sói thì nên theo hắn". Có ẩn ý nói muốn Mộ Dung Tử kiềm chế Trộm Sói là không thể thực hiện được, dù sao Mộ Dung Tử đã không còn là thuộc hạ của đại nhân.
"Muốn con sói kia ngoan ngoãn phục tùng bản quan, biện pháp còn nhiều, rất nhiều".
Lời này làm cho Ôn tử nhướng nhướng mày, biết trong lòng có quỷ. "Nghe qua, dường như đại nhân đã có kế sách rồi?"
"Không cần nghĩ đến, đã làm rồi".
Nhìn khóe miệng đại nhân nở nụ cười thần bí, sư gia càng thêm tò mò.
"Hạ quan muốn xin đại nhân, có thể chỉ giáo một chút".
"Ngươi đoán xem".
Sư gia đắn đo suy nghĩ, xoay trái, xoay phải, quạt lông trên tay cũng không ngừng phe phẩy, suy nghĩ nửa ngày, chính là nghĩ không ra chủ ý gì.
"Như thế nào? Vốn xưng là thiên tài Ôn sư gia lại không thể nghĩ ra được chuyện gì?"
"Hạ quan ngu muội, không bằng một phần vạn (1/120.000) sự thông minh tuyệt đỉnh của đại nhân".
Hừ, người này giả bộ cười, lấy lùi làm tiến, bất quá trong lòng hắn hôm nay rất tốt, không chấp nhặt với sư gia. Tuần phủ đại nhân cong môi, hắn nói đã để lại một chiêu ngoan độc đối phó Trộm Sói, sư gia nghe vậy, sắc mặt lộ ra vẻ khoa trương, đồng thời, ngón tay cái giơ ra. "Đại nhân, thật sự là biện pháp hay".
Tuần phủ đại nhân hừ hừ cười lạnh, xem ra, hắn hạ xuống nước cờ này là cực kỳ vênh vang đắc ý.
"Quả nhiên đủ gian. . . . . ."
"Ngươi nói cái gì?" con ngươi ác liệt quét đến.
"Hạ quan bội phục, hạ quan bội phục, có đại nhân, triều đình thật may mắn, là phúc của dân chúng".
Nhìn sư gia thắt lưng cong đến muốn đụng đất, trên mặt vẫn nở nụ cười, nhũn nhặn, lễ độ, Tuần phủ đại nhân thế này mới thu hồi tầm mắt sắc bén.
"Đến lượt ngươi, mau đi".
"Vâng, vâng, hạ quan đi con cờ này".
Dưới táng cây Ngô đồng, hai nam nhân tiếp tục đánh cờ, gió nhẹ thổi đến, thổi rơi xuống đóa hoa, theo gió bay lên, dạt về phía xa xa.
Bên kia, Trộm Sói mang theo tân nương tử Mộ Dung Tử, cưỡi hai con ngựa, một mạch ra khỏi thành, từ nay về sau, bọn họ bước đi trên con đường mới.
"Tử nhi, ngươi muốn đi nơi nào?" Nhìn đám mây chân trời xa, nhìn phong cảnh non xanh nước biếc, Trộm Sói quay đầu lại, nhìn vợ của hắn.
"Bất kể là sa mạc cát vàng, hoặc là nơi không có một ngọn cỏ, chồng đi nơi nào, ta đều theo nơi ấy".
Mộ Dung Tử quay lại hắn, nở nụ cười xinh đẹp, trong sáng, nàng không sợ chịu khổ, tỏ ý rất hiểu rõ, sau này mặc kệ đi đến nơi đâu, gặp được chuyện gì, nàng và chồng cùng nhau vinh nhục, cả đời có nhau.
Trộm Sói nhìn nàng thắm thiết, nở nụ cười phóng khoáng, bọn họ là người giang hồ, bản thân không chú ý chuyện vặt vãnh, chỉ cần đối phương ở kề bên thì tìm cuộc sống ở nơi nào, nhà ở đâu cũng vậy.
"Tốt, chúng ta đi Vong Ưu cốc".
"Vong Ưu cốc?"
"Ta có một lão bằng hữu, ẩn cư nơi đó, hắn là một quái nhân, y thuật cao siêu, không bằng nhân cơ hội này đi bái phỏng hắn đi".
Vong Ưu cốc này, nàng đã nghe qua, nhịn không được kinh ngạc. "Chồng à, có đúng là Minh Vương sống ở Vong Ưu cốc? Mà ngươi nói vị lão bằng hữu kia sẽ không phải là Minh Vương chứ?"
"Đúng vậy".
Té ra chồng nàng và Minh Vương có quen biết, kinh ngạc đồng thời, nàng cũng bị nổi lên hứng thú, nhẹ nhàng gật đầu."Tốt, nghe theo ngươi". Vong Ưu cốc nha. . . . Nghe nói đó là một khe núi vô cùng xinh đẹp, không biết bộ dạng của vị Minh Vương ra sao, nàng cũng muốn gặp một chút.
"Ồ? Trên tay ngươi mang cái gì?"
Trộm Sói lúc này mới chú ý tới trên cổ tay vợ hắn, không biết lúc nào đã có cái vòng ngọc màu tím.
Vuốt vòng ngọc màu tím trên tay, Mộ Dung Tử cười nhẹ một tiếng. "Là nghĩa huynh tặng cho ta mừng lễ kết hôn”.
Trộm Sói không khỏi sửng sốt, mày cau lại. "Nghĩa huynh? xuất hiện lúc nào? Sao ta chưa từng nghe ngươi nhắc tới ngươi có nghĩa huynh?"
Mộ Dung Tử kỳ quái nhìn hắn. "Nghĩa huynh chính là Tuần phủ đại nhân nha".
Nụ cười trên mặt Trộm Sói chợt mất đi, trở thành vẻ mặt đầy kinh hãi.
"Hắn thu ngươi làm nghĩa muội?"
Mộ Dung Tử cũng sửng sốt, giờ mới biết té ra đại nhân căn bản không nói cho chồng nàng chuyện này. "Đúng vậy, đại nhân hiện tại là nghĩa huynh của ta, chiếc vòng ngọc màu tím này là hắn lấy thân phận đại ca tặng cho ta làm quà mừng kết hôn, ta và đại nhân hiện tại là huynh muội, như vậy ngươi cũng có thể yên tâm?"
Yên tâm? Đừng nói giỡn, hiện tại hắn không chỉ bị lửa giận thiêu cháy, còn rất muốn giết người!
Cẩn thận nhìn sắc mặt Trộm Sói, gân xanh hai bên trán nổi lên, nàng vội vàng tránh ánh mắt, biết hắn muốn ăn dấm chua.
"Đi thôi, trước khi mặt trời xuống núi còn phải chạy đi nữa". Nàng giật dây cương, thúc ngựa, dẫn đầu chạy về phía trước, thừa dịp Trộm Sói không để ý thì len lén phun ra một cái.
Con mẹ nó, nghĩa huynh ch.ết tiệt!
Trộm Sói căm giận khống chế con ngựa, cũng chạy về phía trước, cảm thấy mắng to lão hồ ly kia, thậm chí còn muốn cho hắn một đao.
Hắn bắt đầu thật sự lo lắng, mang Tử nhi đi càng xa càng tốt, tuyệt đối không cho lão hồ ly kia tìm được.
Không, như vậy không ổn, hắn nên giết lão hồ ly kia, tên này đúng là “âm hồn bất tán” (hồn ma đeo bám mãi không thôi), ném vào khe núi cho chó sói ăn thịt, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn mới đúng.