Chương 1: Gặp lại nhau
Năm 20XX, tại nhà tù Vinavilax- Đại Nhân!
- Ừm. Phạm nhân 1108
- Mời ngài
Người đàn ông được một tên lính quèn gọi là Đại Nhân tên Luân Khải Thiên. Hắn ta là một kẻ bí ẩn, gia đình hắn ta là những người thâu tóm quyền lức trong chính trị và quân đội. Khải Thiên ngoài việc là một kẻ bí ẩn, công việc của hắn cũng rất ít kẻ biết, nhưng công việc đó có thể ngang Đại tướng của một nước, không nên động tới. Hắn tỏa ra một luồn sát khí không sai vào đâu, khuôn mặt lạnh tanh như một con dao trong tầng hầm khí lạnh, thật rất muốn mặc áo bông không nhúng hắn vào nồi nước sôi cho xong.
Cánh cổng nhà tù mở ra, nhìn qua cũng ít nhất vài chục cm, làm bằng hợp kim cực kì vững chắc, không lo có chuyện dùng lựu đạn hay bom phá nhà tù. Nhà tù được chia làm 4 nơi, dựa vào tình trạng tội trạng mà được xếp vào đó: Tội phạm cấp bậc thấp ở phia D, tội phạm siêu nguy hiểm sẽ ở phía A. Luân Khải Thiên tới phía A, nơi tội nhân số 1108 hắn ta muốn gặp. Tên lính quèn đi trước, cách anh 4m, người run như cầy sấy, im lặng vô cùng. Tuy nói nhà tù rất vô vị nhưng dối với nhà tù này, tội nhân sống rất tốt, rất tuyệt, tựa như nhà mình nên chúng khá là ổn. Tất cả phạm nhân chỉ nhìn anh một chút rồi lại xem tivi không nghe nhạc hoặc ngủ, không kêu gào hay chửi bới giống như mấy nhà tù khác một chút nào. Tới một nơi, tên lính quèn dừng lại, nhìn hắn:
- Đại...đại nhân... là la à..đây...
- Lui về
- Vâng...
Luân Khải Phong thở một hơi, rồi lấy lại sức, mở cánh cửa thật dứt khoát, bước vào trong. Bên trong phòng có một cây cầu thang dẫn xuống dưới, quanh phòng đều có lính canh nghiêm ngặt. Dưới đó, là một căn lồng sắt rộng 6m, dài 10, cao 4m. Trong lồng sắt, một người con gái đang múa trên không, vô cùng ôn nhu. ánh mặt trời len lỏi khắp căn phòng, nghịch ngợm nhảy nhót trên mái tóc cô. Mái tóc màu vàng như ánh dương dịu ấm lại có màu xanh tựa làn nước vùng biển Calibe hoang dã khiến người ta có một ấn tượng không lẫn vào đâu. Làn da trắng như sữa, mềm mịn như lông vũ, nhẹ nhàng mà dứt khoát luồn trong dải vải màu trắng, tựa thiên sứ hạ phàm. Đôi mắt màu tím huyền bí khó nắm bắt, khiến ta muốn có nó, sở hữu nó. Đôi môi mọng, hồng phấn, không cười không nói luôn giữ nguyên. Khuôn mặt tựa khuôn trăng rằm, tròn, man mác buồn. Người con gái đó uyển chuyển trên không, chơi trò bay giả rất điêu luyện thần thục, không chú ý xung quanh mà chỉ chú tâm công việc mình đang làm.
- Y Tịch...
Luân Khải Thiên cất giọng, giọng nói không lạnh lùng, ấm áp và chan chứa đầy tình yêu với người con gái tên Y Tịnh. Cô im lặng tưởng như không nghe thấy nhưng hành động trượt xuống đất của cô lại trái ngược hoàn tàn. Khải Thiên bước xuống cầu thang, tiến lại gần người con gái ấy. Đó là người anh rất yêu. Chỉ cô mới là người anh yêu.
- Y Tịch...
- Anh là ai? Ác quỷ hay thiên sứ?...... Tôi là ai? Một tội đồ hay thiện nhân?
- Anh là chồng em, Luân Khải Thiên. Em là vợ anh, Lương Y Tịch.
- Luân Khải Thiên? Lương Y Tịch?
- Phải. Là Luân Khải Thiên,Lương Y Tịch. Em nhớ ra chưa?
- Anh là LKT, tôi là LYT?
- Đúng thế
- hahahahahahahaha. ch.ết rồi, ch.ết rồi, ch.ết rồi..... hahaha
- Y Tịch, em ổn chứ?
- Anh nói dối. Chồng tôi, Luân Khải Thiên, anh ấy ch.ết rồi, ch.ết từ 3 năm trước rồi.....hahaha...hức hức
- Y Tịch...
- Y tịch ch.ết rồi. Tôi tên Oggod là tội phạm nguy hiểm ở Misangle
Khải Thiên nhìn người con gái mình yêu nửa khóc nửa cười, tự giựt tóc cào xé bản thân mình mà lòng đau như cắt. Giá những cơn hành hạ đó cô làm trên người anh, anh cũng mãn nguyện
- JA2784., mở cửa, sau đó tất cả ra ngoài.
- Đại nhân..
- Làm đi!
- Vâng!
Người đó đưa anh chìa khóa, mở cửa phòng rồi tất cả bước ra, đóng cửa lại. Trong phòng chỉ có sự im lặng bao chùm, hắn tr.a chìa vào khóa, bước vào và khóa lại. Đôi mắt anh ta như vô hồn, cả người đều lạnh lẽo, ôm lấy cô,ép xuống tầm sàn nhà lạnh lẽo.
- Tôi cho em nói lại câu vừa rồi
- Anh nói dối. Chồng tôi, Luân Khải Thiên, anh ấy ch.ết rồi, ch.ết từ 3 năm trước rồi. Y Tịch ch.ết rồi. Tôi tên Oggod là tội phạm nguy hiểm ở Misangle.