Chương 6-1
Editor: Hijushima
Một đêm ồn ào trôi qua, bắt đầu từ buổi sáng hôm sau, người hai nhà Chu, Bảo nhìn thấy Bảo Linh Linh, đều giống cô từng bị bệnh nan y gì đó, nhưng cuối cùng tối hôm qua đã được cứu chữa, cười không khép miệng.
Còn “Thầy thuốc” đã cứu chữa cô, thì nhận được sự giúp đỡ của người nhà họ Bảo.
Cô khóa cửa sổ, người trong nhà sẽ giúp anh mở cửa lớn ngay; Cô khóa cửa phòng, bọn họ giao chìa khóa phòng cho anh.
Bảo Linh Linh đối với chuyện này càng thêm giận dữ. Chẳng lẽ người kia biến mất bảy năm, đã thu mua hết người trong nhà à?
Ngay cả Bảo Dương cũng dùng lời nói thấm thía nói với cô, “Em cảm thấy khi chị ở cùng với Luật Dã, có vẻ tức giận.”
Tức giận? Đúng vậy! Cô không chỉ tức giận! Mà còn sắp tức điên rồi!
Tan tầm vừa bước ra khỏi công ty, đã thấy người đàn ông kia lại không mời tự đến, lửa cả người cô giống như nham thạch nóng chảy khi núi lửa sắp phun, bắt đầu ùng ục ùng ục sôi lên.
“Tan tầm rồi hả?” Chu Luật Dã vừa thấy cô đi ra, lập tức lộ ra tươi cười sáng lạn nghênh đón.
Anh đang dựa vào một chiếc xe RV màu đen, dáng người cao lớn tinh tráng và ngoại hình tuấn mỹ xuất sắc hấp dẫn ánh mắt của không ít người qua đường.
Bắt đầu từ ngày anh trở về, không biết biết được lịch trình của cô từ người nào trong nhà, sau đó hoàn toàn dựa vào lịch trình. Đưa đón cô đi làm, xuất hiện trên bàn ăn nhà cô, mỗi đêm đều chắc canh đến phòng cô báo danh đúng giờ, thật giống như bảy năm này chưa từng biến mất, còn càng thêm xuất hiện ở mọi nơi!
Cuối cùng thì anh muốn làm gì?
“Lãng phí xăng.” Cô than thở, ngay cả liếc cũng không liếc nhìn anh một cái đã cầm cặp tài liệu đi về một hướng khác.
“Sẽ không.” Anh cười, bước chân lớn còn chưa bước mấy bước, đã đuổi kịp cô.
Hai tuần này, cô chưa bao giờ ngồi xe anh, nhưng anh lại cực kỳ có tính nhẫn nại không chịu buông tha, buổi sáng đi theo cô đến trạm xe bus, chờ cô lên xe, rồi lái xe đi theo sau đến công ty của cô, đến lúc tan tầm, cũng như vậy đứng bên ngoài chờ cô, lại đi đến trạm xe bus với cô, chờ cô lên xe, sau đó quay lại công ty cô lái xe về nhà.
“Linh Linh, hôm nay tôi qua nhà chị ăn cơm nhé.” Anh đứng cạnh cùng cô chờ xe bus, mặc kệ nhân vật nữ chính có để ý tới anh hay không, tự mình báo cáo.
Quả nhiên, không phản ứng.
“Đã lâu chưa ăn đồ ăn chị nấu.” Anh tiếp tục nói một mình.
Tất cả mọi người chờ xe bus đều đang chú ý hai người bọn họ.
Trai đẹp gái xinh vốn đã rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác, lại thêm không khí không tầm thường giữa bọn họ, làm cho rất nhiều người yêu thích phim truyền hình, nhịn không được suy đoán câu chuyện đằng sau của hai người.
Nhân vật nam chính này chắc chắc đã chuyện gì rất có lỗi với nhân vật nữ chính!
“Xe của chị đến rồi, tôi giúp chị cầm cặp về nhà trước, lát nữa gặp.” Anh thừa dịp lúc cô muốn lên xe, trực tiếp đoạt lấy cặp tài liệu rất có sức nặng trên tay cô, rời đi dưới cái trừng mắt giận dữ của cô.
Tạm thời chưa thể chở người, chở cặp trước cũng được.
Ngồi trên xe bus, ít đi một cái cặp tài liệu, tay Bảo Linh Linh cũng thoải mái hơn, nhưng đôi mi thanh tú lại d,đ.l/q,đchưa từng giãn ra.
Cô biết chính mình đang kháng nghị, nhưng không hiểu được đang kháng nghị cái gì?
Khi biết hơn bảy năm này anh vẫn có liên lạc với những người khác, chỉ thiếu mình cô, cô tức đến điên rồi! Một cơn buồn bực không hiểu cứ chặn trong ngực.
Cho tới nay, trong đám trẻ con của hai nhà thì cô và Luật Dã thân thiết với nhau nhất, hầu như mỗi ngày đều ở chung, cô hiểu rõ anh, thói quen anh, nhất là đoạn thời kì trung học cuối cùng kia, càng cảm thấy cảm tình giữa hai người đặc biệt tốt. Không nghĩ tới anh lại không chào đã đi, hơn nữa chỉ duy nhất không liên lạc với cô! Vậy trước đó bọn họ thân thiết như vậy là sao đây? Giả sao? Uổng cho cô mấy năm trước còn nhớ anh như vậy, cô tức ch.ết chính mình nóng đầu một mình như vậy rồi!
Nhưng làm cô không hiểu là, nếu anh đã có thể biến mất bảy năm không liên lạc, thì sao vừa về đến lại chỉ dính cô, trong khoảng thời gian đó hoàn toàn không có tin tức gì, không phải chứng tỏ ở trong lòng anh, cô không quan trọng sao?
Ý nghĩ mình ở trong lòng anh không quan trọng này vừa hiện lên trong đầu, ngực cô đã siết chặt lại ngay.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn không hiểu, cảm xúc không hiểu này cuối cùng là gì?
Cau mày về đến nhà, vừa vào cửa, khuôn mặt tươi cười làm cho cô buồn bực kia quả nhiên lại đón chào.
“Linh Linh.” Chu Luật Dã ngồi trong phòng khách, cùng xem tivi với nam chủ nhân Bảo gia Bảo Tường.
“Con đã về.” Cô thản nhiên nói, không liếc nhìn anh cái nào, đi lên lầu.
Mà chân trước của cô vừa bước lên lầu, sau lưng anh đã đi lên theo.
“Muốn tắm rửa trước hay là ăn cơm trước?” Anh dựa vào cửa hỏi.
Cô không đáp lại, quét mắt liếc cặp tài liệu đã nằm yên trên ghế trước bàn máy tính một cái, sau khi đi về phía tủ quần áo cầm quần áo tắm rửa, ôm tất cả vào phòng tắm.
Mà Chu Luật Dã, vào lúc cô đi về phía tủ quần áo, cũng cùng lúc vào phòng, đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn thấp, mở notebook điện tử anh đặt trên bàn thấp ra, tất cả động tác đều tự nhiên như thế, giống như đây cũng là phòng anh vậy.
Bảo Linh Linh ở trong phòng tắm cầm bông tắm chà mạnh.
Đáng giận -- anh nghĩ rằng đây là đâu? Tùy cho anh đến, tùy để anh đi? Nhìn anh ngồitrong phòng rất tự do, giống như cô có để ý đến anh hay không cũng chẳng sao, anh cho rằng anh là chủ nhân của căn phòng này chắc?
Đáng giận -- cuối cùng anh muốn làm gì?
Tôi chà ch.ết anh! Chà ch.ết anh...... Đáng giận!
Điên khùng chà mỗi tấc da thịt trên người đến hơi hơi đỏ lên, cô cuối cùng mới bỏ qua.
Quấn khăn tắm trên đầu đi ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống bên giường, một đôi bàn tay to đã giơ lên lấy đi ngay.
“Tránh ra!” Cô đưa tay giành khăn tắm với anh.
“Không cần.” Anh vô lại nói, đồng thời nắm chặt khăn tắm không buông tay.
Đương nhiên có thể đoán được, lực lượng cách xa, thắng thua lập tức được tuyên bố.
“Cậu --” Cô cắn môi dưới, muốn kháng nghị, lại không muốn mở miệng.
“Tôi thích lau tóc giúp chị.” Anh biết cô còn đang đấu tranh, tự động nói tiếp.
Nghe vậy, Bảo Linh Linh cố đè xuống một luồng cảm giác khác thường trong lòng, bực mình muốn đứng dậy rời đi.
Nhưng Chu Luật Dã phản ứng nhanh hơn, giống như gấu koala ngồi phía sau cô, dùng hai chân bao vây cô lại, đè lên đùi của cô, làm cho cô không thể đứng dậy.
Cô quay đầu trừng anh.
“Lau khô xong sẽ thả chị.” Không để ý tới cái trừng mắt giận dữ của cô, anh tiếp tục lau tóc cho cô.
Vì thế Bảo Linh Linh chỉ có thể mặc kệ một trận lửa đốt trong lồng ngực.
Cô biết mình nên phản kháng, nên giãy dụa, nhưng thân thể lại đầu hàng trước lý trí. Thân thể biểu hiện rõ ràng rằng quyến luyến hơi thở này, nhưng lý trí lại la to bảo cô nhanh rời đi.
Thật sự là gặp quỷ! Giữa hai người bọn họ, sao lại làm cho cô sinh ra quyến luyến được?
Mới hai tuần ngắn ngủn, cô cũng sắp bị tinh thần phân liệt rồi!
“Xong rồi.” Hoàn thành công việc, anh rời khỏi phía sau cô như đã nói.
Nháy mắt cảm thấy thân thể mình ngẩn ra, cô đứng lên, muốn đè nén cảm giác hơi hơi trống rỗng trong lòng kia.
“Hôm nay dì Thiên nấu gà rô ti, rau chân vịt xào, mướp xào ngao, đậu hủ chiên, canh cá.” Anh đặt khăn tắm về chỗ, đồng thời giới thiệu món ăn hôm nay. “Đều là món chị thích ăn.” Nói xong, vươn tay với cô, định dắt cô xuống lầu.
Trừng mắt nhìn bàn tay to ngăm đen vươn đến trước mắt cô, cô...... Cô...... Đáng giận...... Cô vậy mà lại muốn đáp lại!
May mắn lúc này lý trí chiến thắng, Bảo Linh Linh quay đầu giống nữ vương kiêu ngạo, đi xuống lầu trước.
Trong nhà ăn đã không còn một bóng người, từ trước đến nay ở Bảo gia đều là tới trước ăn trước, không ai để ý phải đợi người lớn ngồi vào bàn, hoặc cả nhà phải đến đông đủ mới có thể bắt đầu, chỉ cần người ăn xong cuối cùng dọn dẹp là được.
Lạ là, hôm nay Bảo Dương lại không trở thành người cuối cùng.
Trên bàn cơm một nam một nữ lẳng lặng ăn cơm xong, sau đó nhiệm vụ rửa chén, đương nhiên lại bị người tay chân nhanh nhẹn kia cướp đi. Người tay ngắn giành giật thua, đành phải tức giận bất bình cầm khăn lau bàn xong là xong việc rời đi, tiếp tục trình diễn tiết mục nhắm mắt làm ngơ.
“Cậu ba Chu gia chạy đến nhà chúng tôi rửa chén làm gì?” Bảo Dương dựa vào cửa phòng bếp, chuyên tìm người cãi nhau.
“Làm nam giúp việc. Một giờ cậu có thể trả tôi bao nhiêu?” Không ngừng động tác trên tay, Chu Luật Dã tiếp tục rửa bọt trên chén bát.
“Chậc chậc, vấn đề này làm khó tôi rồi.” Cậu ta tỏ vẻ như còn thật sự tự hỏi.