Chương 4

Chớp mắt đã đến tết Trung thu. Trời mưa mất hôm liền, mãi tới tầm chạng vạng ngày Trung thu, mưa mới ngớt hẳn.
Thời điểm này, cây hải đường trong sân đã trơ trụi. Gặp trời mưa, những phiến lá cuối cùng rời rào rào xuống đất.


Hoa tiên sinh đạp lên phiến lá rụng ra ngoài. Anh vẫn mặc chiếc áo lụa màu trắng, cổ tay đeo vòng hạt làm bằng gỗ trầm hương màu tối. Do có từ lâu đời nên hạt tròn bóng loáng, tựa hồ cũng có câu chuyện riêng như chủ nhân của nó.


Cố Lâm đứng đợi ở hành lang dài phía xa xa, lặng lẽ nhìn anh đi đến. Hôm nay, khí sắc của Hoa tiên sinh không tồi. Nếu không biết thân phận của anh, chắc thiên hạ sẽ chỉ coi anh là một người đàn ông nho nhã, khí chất ung dung thong thả.


Một người đàn ông tỏa ra khí chất ung dung, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Cố Lâm mạnh dạn nhìn thẳng, vành tai nóng ran.
Hoa tiên sinh đương nhiên nhận ra vẻ si mê trong mắt cô gái trẻ. Anh liếc cô một cái, Cố Lâm lập tức cuối đầu quay người đi về phía trước.


Hoa tiên sinh cười, âm thanh rất nhẹ: "Tôi biếng nhác một tháng rồi, có gì đẹp chứ?".
Biết anh nói đùa với mình, trong lòng Cố Lâm bất giác có chút đắc ý. Cô đang ở độ tuổi thành niên, bình thường là tiểu nha đầu hành sự quyết đoán, nhưng vẫn khôngthể che giấu tâm tư.


Cố Lâm đảo tròn mắt, bỗng trở nên to gan, ngẩng đầu đáp: "Tiên sinh đẹp trai nhất".


available on google playdownload on app store


Anh bị cô chọc cười: "Đẹp trai đến mấy cũng có tuổi rồi, sớm muộn cô cũng sẽ hiểu điều này". Vi sức khỏe không tốt nên giọng điệu của anh rất nhẹ, nhưng sự mạnh mẽ bức người vẫn như bóng với hình, ngươi đối diện không cảm giác anh yếu thế.


Đại sảnh đã chật ních mọi người đến từ khắp nơi trong cả nước, hiếm có dịp gặp mặt nên trò chuyện rôm rả. Vừa nhìn thấy Hoa tiên sinh xuất hiện, đám đông yên tĩnh trong giây lát. Mọi người lặng lẽ đứng sang hai bên.


Hoa tiên sinh đi vào, dừng lại ở vị trí chủ nhân, đưa mắt nhìn đám đông. Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Anh không lên tiếng, mọi người đều cảm thấy thời gian dài dằng dặc nhưng chẳng ai dam động đậy.


Trầm mặc một lúc, Hoa tiên sinh cuối cùng cũng ngồi xuống những vẫn im lặng. Cố Lâm tiến lên phía trước một bước, ra hiệu cho mọi người ngồi.


Bầu không khí dường như trở nên thoải mái theo cử động của người đàn ông ở vị trí đầu tiên. Hoa tiên sinh hắng giọng, đột nhiên mỉm cười, giống như người trầm mặc vừa rồi không phải là anh.


Sau đó anh từ tốn mở lời: "Trung thu là tết Đoàn viên nên mới mời các vị về nhà. Một mặc để mọi người tụ họp, giao lưu tình cảm. Mặt khác, đây cũng là quy tắc".
Nói xong hai từ "quy tắc", Hoa tiên sinh dừng lại. Bên dưới lập tức có người toát mồ hôi lạnh.


Anh tiếp tục nói: "Thời tiết miền Nam chẳng ra sao là chuyện thường tình". Anh còn chưa nói hết câu, một người đàn ông đầu trọc đột nhiên đứng dậy, chân bắt đầu run run.


Hoa tiên sinh phất tay, ra hiệu người đàn ông đó đừng căng thẳng, đồng thời nói tiếp: "A Thất, bên chú nổi mưa bão đây là chuyện khó tranh, tôi không trách chú. Tuy nhiên... ".
A Thât vội lên tiếng: "Hoa tiên sinh, lần này tôi quên không chuẩn bị trước".


Người đàn ông ngồi ở vị trí đầu tiên thong thả ngồi uống một ngụm trà, nói mà không nhướn mày: "Giông bão khó tránh, nhưng các nơi đều có dự báo trước. Nếu hôm nay mưa gió không ngừng, có phải chú sẽ không về? Miền Nam đâu chỉ có một mình chú, các đường chủ khác sợ nhỡ mất Trung thu, đến sớm cả tuần. Chỉ có mình chú đến cuối cùng mới tới". A Thất run rẩy ngồi thụp xuống ghế.


Hoa tiên sinh tiếp tục lên tiếng: "Đây là tôi vẫn còn, nếu một ngày nào đó... chẳng may chờ chú đến cứu mạng, có phải tôi cũng nên oán trách thời tiêt?".


Cố Lâm giơ tay, lập tức có người đi tới giữ hai bên trái và phải A Thất, đợi chỉ thị của Hoa tiên sinh. Hoa tiên sinh không nói gì mà quay sang trò chuyện với các đường chủ khác. Ngoài A Thất, mọi người đều tỏ ra thoải mái vui vẻ.


Một lúc sau, khi thức ăn được bưng lên, Hoa tiên sinh cuối cùng cũng nhớ đến người bị lạnh nhạt ở bên cạnh.
Anh ngoảnh đầu, nheo mắt nhìn A Thất.
A Thất biết bản thân không thoát khỏi sự trừng phạt, một luồn khí lạnh thổi từ chân lên đầu, tầm mắt đen tối.


Sau đó, A Thất mơ hồ nghe Hoa tiên sinh nói: "Đưa người ra ngoài, để lại bàn tay phải. Hừm... địa bàn của chú ấy bây giờ, giao cho em trai chú ấy quản lý".
A Thất gần như ngất lịm. Hoa tiên sinh vừa dứt lời, tựa hồ chuyện ai sống ai ch.ết đều không liên quan tới bản thân.


Đầu bếp của Lan Phường là người làm việc lâu năm ở đây, các món ăn vừa tinh tế vừa ngon miệng. Hoa tiên sinhkhông thích mấy thứ chỉ được cái vẻ bề ngoài nên gia đình cũng không phô trương. Cố Lâm lại là người thông minh, kêu nhà bếp chuẩn bị món ăn của các vùng miền, chiều theo khẩu vị của tất cả mọi người.


Mặc dù vừa xảy ra vụ của A Thất nhưng vẻ mặt mọi người không thay đổi, bọn họ nhanh chóng hòa nhập vào buổi tiệc.


Hoa tiên sinh ăn rất ít, cũng rất chậm, thỉnh thoảng uống một ngụm trà. Lúc này, anh đang trò chuyện với hai đường chủ ngồi bên trái và bên phải, họ đều là cháu ruột Hội trưởng quá cố của Kính Lan Hội. Người đàn ông nhiều tuổi hơn tên Trần Phong, ngồi gần Hoa tiên sinh nhất. Bọn họ đang báo cáo đã tìm được một mảnh rừng ở Đông Nam Á, có rất nhiều gỗ tốt, chỉ đợi đàm phán giá cả nữa là xong.


Hoa tiên sinh vừa lắng nghe, vừa sờ vào hạt trầm hương trên cổ tay, mắt đảo một vòng, liếc qua mấy người đàn ông đang chúc rượu và mấy nữ đường chủ ngồi một bên.
Chúng sinh mỗi người một kiể, một bang hội lớn như vậy, tâm tư của mọi người như thế nào đều phải dựa vào suy đoán.


Thiên hạ nói anh tàn nhẫn, nhưng anh đã sống cuộc sống này hai mươi năm nay, có thể ngồi yên ở vị trí này, không chỉ dựa vào sự tàn nhẫn.


Đang báo cáo đến vấn đề then chốt nhất, vị đường chủ tên Trần Phong phát hiện Hoa tiên sinh không tập trung nghe anh ta nói. Anh ta nhất thời dừng lại, không biết làm thế nào. Ở giây tiếp theo, Hoa tiên sinh đột nhiên hướng ánh mắt về Trần Phong, gật đầu với anh ta: "Không tồi, nhưng về phương diện giá cả, nếu không tính nhầm, A Phong, chú bớt ít nhất hai mươi phần trăm trong đó".


Đôi đũa trong tay Trần Phong rơi xuống bàn, anh ta lắp bắp: "Vâng... tôi... khi nào về tôi sẽ tính toán lại kỹ càng rồi đưa số liệu cụ thể cho anh sau".
Nụ cười của Hoa tiên sinh nửa thật nữa giả, chẳng biết đường nào mà lần. Nhưng ánh mắt thâm trầm của anh cũng đủ khiến Trần Phong nổi da gà, xin tự chịu phạt.


Hoa tiên sinh nắm tay đối phương, để anh ta đỡ căng thẳng rồi mới từ tốn mở miệng: "Số tiền đó là chuyện nhỏ, các anh em đều có gia đình sự nghiệp, tự nhiên sẽ muốn kiếm thêm một ít. Là con người ai cũng ích kỷ, là sổ sách giấy tờ thế nào cũng không "sạch", chỉ có điều phần tôi chia cho các chú đã tính đến yếu tố không "sạch" đó rồi. Mọi người phải thông cảm cho nhau, mới có thể giữ hòa khí".


Giọng Hoa tiên sinh vốn không lớn nhưng mọi người đều vểnh tai lên nghe anh nói. Quả nhiên, anh vừa dứt lời, đại sảnh trở nên yên tĩnh trong giây lát.


Thấy Hoa tiên sinh lại bắt đầu gắp thức ăn, Cố Lâm ra hiệu cho mọi người tiếp tục ăn. Sau đó, cô đi kính rượu các đại đường chủ, đại sảnh lại khôi phục sự ồn ào náo nhiệt.
Nhưng Cố Lâm còn chưa uống hết ly rượu, bên ngoài bỗng có tiếng hét lớn, sau đó cánh cửa đại sảnh bị đạp tung.


Tất cả mọi người đều đứng dậy, nhất định là có kẻ muốn ch.ết mới gây chuyện trong bữa tiệc gia đình ở Lan Phường. Nhưng khi nhìn thấy hình bóng xuất hiện ở cửa, bọn họ đều ngây ra






Truyện liên quan