Chương 7
Cố Lâm đột nhiên cảm thấy bản thân dư thừa. Căn phòng lớn như vậy nhưng cô đứng đâu cũng không thích hợp. Cảnh tượng trước mắt ấm áp đến mức cô chẳng biết nói gì, thắc mắc lại nổi lên, cứ vương vấn quanh trái tim cô.
Cô Lâm liếc người phụ nữ đó một cái, anh mắt Hoa Thiệu Đình liền trở nên sắc lạnh. Cô lập tức biêt bẩn thân đã vượt quá giới hạn.
Anh vân vê hạt vòng, cất giọng từ tốn: "Tam tiểu thư đã trở về. Từ nay về sau, mọi người hãy quan tâm đến cô ấy".
Một câu nói ngắn gọn nhưng có ý nghĩa to lớn.
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này chính là em ba của Hoa tiên sinh?
Cố Lâm chấn động, câu nói của Hoa tiên sinh càng chứng thực suy đoán của cô. Mấy ngày qua, cô đã hỏi những người sống lâu năm ở Lan Phường, được biết khi cô chưa đến đây, Hoa tiên sinh đúng là có hai cô em gái, cô ba là Bùi Hoan. Không biết sáu năm trước xảy ra chuyện gì mà hai người trở mặt, quyết không gặp nhau. Không một ai rõ nguyên nhân, hoặc người biết nội tình đều chẳng dám tiết lộ.
Sáu năm qua không ai nhắc một từ, trong khi Lan Phương đông người, nhiều miệng như vậy. Xem ra, đây là bí mật ch.ết người ở Kính Lan Hội, tiết lộ một từ, có khi liên lụy đến cả nhà ấy chứ.
Cố Lâm lấy lại tinh thần, gật đầu.
Hoa Thiệu Đình nói tiếp: "Chuyện xảy ra ở bữa tiệc gia đình, không một ai được phép lan truyền ra ngoài, cũng không được nhắc tới. Vết thương của tôi không sao, nghỉ ngơi hai ngày là được. Cố Lâm, cô hãy theo sát vụ này. Nếu để người ngoài biết được, bảo các phân đường chủ có mặt tại buổi tiệc hãy tự xử lý".
Ngữ khí của Hoa Thiệu Đình vẫn bình thản như thường lệ, hạt gỗ trắc trong tay anh bóng loáng. Nhìn từ bên này, hạt tròn đó giống như đôi mắt sắc bén.
Cố Lâm bất giác hít một hơi sâu, nghiêm chỉnh gật đầu: "Vâng tôi sẽ thông báo với bọn họ".
"Còn nữa, hai ngày nay Hắc Tử vẫn chưa lột hết da nên khá hung dữ. Cô nhớ nhắc Tùy Viễn và mọi người, không có việc gì đừng trêu nó. Bị nó cắn không phải chuyện đùa đâu."
Cố Lâm ngoảnh đầu về phía cửa ra vào. Ở phía đối diện, một bên là hòn non bộ, một bên là hồ nước nông có trải cát bên dưới. Đó là nơi Hắc Tử thích nhất. Hắc Tử là loài rắn đen Mamba có nọc độc, từ nhỏ đã được Hoa Thiệu Đình đem về nuôi, bây giờ đã lớn hơn không ít. Ban đầu, người trong Lan Phường đều né tránh, nhưng sau đó mọi người mới phát hiện rắn độc cũng chẳng có gì đáng sợ, nếu không động đến nó, nó sẽ không cắn người. Lâu rồi mọi người cũng quen với sự tồn tại của nó.
Hoa Thiệu Đình còn nhắc tới một số việc vặt khác, Cố Lâm ghi nhớ trong đầu. Người trên giường đột nhiên trở mình, Hoa Thiệu Đình lập tức im bặt. Cố Lâm biết quan sát sắc mặt, vội nói mình đi ra ngoài giao nhiệm vụ cho mọi người.
Lúc khép cửa, cô kịp nhìn thấy Hoa Thiệu Đình di chuyển tới mép giường, bởi người phụ nữ đó định ngồi dậy. Tiếp theo, người đàn ông không bao giờ nhìn chính diện kẻ khác cố tình cuối thấp xuống tìm giày cho cô ta.
Cố Lâm đi ra đại sảnh phía trước, Trần Phong cùng người em trai không nổi bật của mình tên Trần Dữ đang lượn lờ ở bên ngoài. Bọn họ rất thân với Cố Lâm, thấy cô đi ra, liền nhăn nhở tiến lại lấy lòng: "Sao sắc mặt cô tệ thế?".
Gió mùa thu thổi qua, Cố Lâm ngước mắt nhìn bầu trời, đột nhiên cười: "Trở trời rồi".
"Cô nói thế nghĩa là sao?"
"Hoa tiên sinh thông báo, Tam tiểu thư đã trở về."
Thông tin nhanh chóng lan truyền, chỉ trong nửa ngày, người cũ và mới ở Lan Phường đều nắm rõ.
Lại vài ngày bình lặng trôi qua. Vết thương của Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng được tháo chỉ. Vết thương nhất định để lại sẹo, nhưng Tùy Viễn nói sau này bôi thuốc, chắc sẽ không quá rõ. Chỉ là vết thương hơi buồn cười, viên đạn sượt qua, vừa vặn nuốt gạn một mảng lông mày của anh.
Hoa Thiệu Đình đứng trước gương, tự giễu: "Lông mày đứt, chứng tỏ bạc mệnh".
Chỉ là một đường nhỏ nhưng vẫn là "tác phẩm" của cô.
Bùi Hoan nhìn chằm chằm vào vết thương của anh, nghĩ bụng, sáu năm trước cô ngốc nghếch, sáu năm sau vẫn nhu nhược, không thể ra tay.
Vào bữa tối, Hoa Thiệu Đình hiếm có diệp nói đùa, kêu phải ăn nhiều một chút để chucs mừng anh mất lông mày. Anh đặc biệt căn dặn nhà bếp làm thêm mấy món. Đầu bếp vẫn nhớ khẩu vị của Bùi Hoan trước kia, nấu mấy món rât hợp với cô. Bùi Hoan cũng không khách sáo, ăn ngon lành như trước.
Cố Lâm đứng dưới gốc cây bên cạnh, suy nghĩ trôi dạt tận phương nào, bị một câu nói của Hoa Thiệu Đình kéo về thực tại.
Hoa Thiệu Đình chỉ vào Cố Lâm, nói với Bùi Hoan: "Em xem, đứa trẻ này cũng mười tám tuổi, nhưng em lúc đó gầy hơn con bé nhiều".
Cũng có lẽ đồ ăn vào bụng khiến con người thoải mái hơn, Bùi Hoan cười, gật đầu tán thành. Tạng người cô tương đối gầy, ăn uống đồ bổ nhiều mấy cũng vô dụng.
Hoa Thiệu Đình tiếp tục trò chuyện với Bùi Hoan. Nhìn từ bên ngoài, hai người giống cố nhân lâu ngày gặp lại, tất cả vẫn không thay đổi, cũng giống cô em gái đã lấy chồng về nhà thăm anh trai, không khí hòa thuận
Nhưng cảnh máu me ở bữa tiệc vẫn còn sờ sờ ra đấy.
Cố Lâm nhìn chằm chằm Bùi Hoan, trong đầu nghĩ thầm, người phụ nữ này có gương mặt sinh đẹp, thảo nào có thể gia nhập làng giải trí. Không chỉ đơn thuần xinh đẹp, chị ta còn có vẻ kiêu ngạo của một người luôn được che chở, không trải qua phong ba bão táp. Người phụ nữ như chị ta có sức cuốn hút nhất, cô làm sao có thể sánh bằng?
Số mệnh Bùi Hoan tốt hơn cô nhiều.
Một cô gái một khi bắt đầu so sánh bản thân với người khác, trong lòng cô ta sẽ mãi mãi không yên bình.
Đêm khuya, Hoa Thiệu Đình đưa Bùi Hoan ra sân xem Hắc Tử. Bùi Hoan quả nhiên không sợ nó. Hoa Thiệu Đình tỏ ra đắc ý: "Không hổ danh là nha đầu do tôi nuôi lớn khôn, tính cách giống hệt tôi".
Bùi Hoan định bế Hắc Tử, Hoa Thiệu Đình liên ngăn cô lại: "Hôm nay không được, nó vừa lột xác xong. Một thời gian nữa em đến thăm nó, nó sẽ quen em liền".
Lúc này trời tối đen, trong sân chỉ bật một ngọn đèn ở phía xa. Bùi Hoan hỏi: "Một mình anh cũng như vậy à? Sao không thắp đèn sáng hơn?".
Hoa Thiệu Đình trả lời dứt khoát: "Bình thường, buổi tối chỉ có Hắc Tử ở bên tôi, hai chúng tôi đều là động vật máu lạnh. Tôi quên mất em đã trở về, em luôn thích nơi có anh sáng". Nói xong, anh liền gọi người bật hết đèn từ trên xuống dưới, không gian sáng sủa, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn.
Câu nói này có sự ám chỉ rõ ràng, Bùi Hoan biết anh đang vạch rõ ranh giới với Cố Lâm. Cô bất chợt giơ tay vuốt ve vết thương trên mặt anh. Hoa Thiệu Đình không động đậy, chỉ thở dài một tiếng.
Bùi Hoa cười, cất giọng nhẫn nại: "Anh không cần giải thích với em. Ngày mai em đi rồi, anh có Cố Lâm chăm sóc cũng tốt. Hôm nay trong lúc ăn cơm em đã quan sát con bé, nó thông minh hơn em, có chừng mực hơn em, anh không cần bận tâm".
Câu nói mang tác phong của người lớn. Nhưng chỉ bằng một câu, Hoa Thiệu Đình đã khiến Bùi Hoan lộ nguyên hình. Anh vừa cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay cô, vừa từ tốn mở miệng: "Bùi Bùi, ai đau người đó biết".
Đôi mắt từng chứng kiến biết bao cảnh mưa máu gió tanh tỏa ra một vẻ ảm đạm khó diễn tả, đôi mắt ấy kiên định không rời khỏi bóng dáng của Bùi Hoan. Trong lòng đột nhiên dâng tràn nỗi chua xót, cô liền rụt tay về.
Hoa Thiệu Đình nói đúng, thế giới này là như vậy ai đau người đó biết.
Hai người đi dao quanh sân. Khí hậu ở thành phố Mộc tương đối ôn hòa, thích hợp cho cây cối sinh trưởng. Vật liệu dùng để xây dựng Lan Phường khá cầu kỳ. Những cây cột trên hành lan dài đều được làm bằng gỗ lim. tỏa ra ý vị cổ kính an lành trong đêm tối. Ngày xưa, loại gỗ này đều là vật liệu chuyên dụng của hoàng gia. Chủ nhân đời đầu tiên của Kính Lan Hội đã dùng rất nhiều gỗ lim để xây Lan Phường. Đến đời Hoa Thiệu Đình, anh không thích nên mấy lần định dỡ bỏ, nhưng Bùi Hoan đều ngăn lại.
Sau nhiều năm, Bùi Hoan không ngờ mình vẫn còn có thể cùng anh đi dạo ở nơi này. Làn gió thổi qua khoảng sân yên tĩnh của lan Phường, tất cả vẫn không thay đổi, trùng khớp với hình ảnh trong kí ức của cô, bao gồm cả những cây cột gỗ màu vàng này.
Hoa Thiệu Đình im lặng hồi lâu. Sau đó, anh tựa người vào lan can, hỏi cô: "Mấy năm nay, cậu ta đối xử với em có tốt không?"
Bùi Hoan gật đầu: "A Thành đối với em rất tốt. Người nhà họ Tưởng cũng không tồi". Ngừng vài giây, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Em chỉ là một người phụ nữ, không muốn bị ức hϊế͙p͙. Em cần anh ấy".
Sau khi tham gia một đoạn quảng cáo được mọi người yêu thích, cô đặt chân vào làng giải trí. Nghề này "nước sâu lửa nóng", lúc đó cô mới chập chững vào nghề, cuộc sống thay đổi quá lớn, cộng thêm tính cách bướng bỉnh khiến cô gặp không ít phiền phức. Nếu không có một đức lang quân có thế lực chống lưng, người phụ nữ vừa trẻ trung vừa không chịu cuối đầu như cô đã bị những cuộc giao dịch bẩn thỉu nuốt trôi từ lâu.
Hoa Thiệu Đình gật đầu, đáy mắt vụt qua sự xao động khó phát giác: "Tôi sẽ cảm ơn cậu ta, coi như cảm ơn sự chăm sóc của cậu ta với em trong sáu năm qua".
Câu nói nhẹ nhàng, giống như đó chỉ là một quyết định đơn giản.
Bùi Hoan bị anh chọc giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Anh chẳng thay đổi chút nào". Anh vẫn luốn tự cho mình là đúng, tự cho mình là thần của tất cả mọi người. Cô sẽ không để anh đạt được nguyện ước.
Nghĩ đến đây, Bùi Hoan nói lạnh nhạt: "Tưởng Duy Thành là chồng của em, em sẽ không rời xa anh ấy"".
Hoa Thiệu Đình không cắt ngang lời cô. Sau đó, anh chậm rãi giơ tay đan vào ngón tay Bùi Hoan, lướt qua thắt lưng cô. Tuy anh đã kiềm chế nhưng sức lực vẫn thật đáng sợ, ngón tay lạnh lẽo như mạng nhện dày đặc bao trùm lên nguời cô. Bùi Hoan rõ rãng nhận ra ý đồ của Hoa Thiệu Đình, nhưng bị anh vặn tay ra sau không thể phản kháng. Cho đến khi tay anh cuối cùng dừng lại sau lưng cô, khiến cô bị nhốt trong lòng anh.
Trên người Hoa Thiệu Đình luôn có mùi gỗ nhàn nhạt, Bùi Hoan nhỡ mãi không quên. Thậm chí, cô dường như còn ngửi thấy mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, trong lòng càng trống rỗng.
Bị người mình yêu sâu sắc giày vò là một cảm giác rất đáng sợ, giống như một loại bệnh mãn tính, không ngừng phát tác. Vậy mà cô đã chịu đựng suốt sáu năm trời.
"Ly hôn với cậu ta." Hoa Thiệu Đình lặp lại lời nói.
Bùi Hoan không phản kháng, ngoan ngoãn ở trong lòng anh. Cô nói nhỏ: "Hôm gả cho anh ấy, em đã khóc rất nhiều. Em không khá lên được, em yêu anh".
Hoa Thiệu Đình cười khẽ, hôn lên đỉnh đầu cô: "Tôi biết".
Bùi Hoan đột nhiên có chút kích động, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh nói ai đau người đó biết. Vậy lúc bấy giờ anh đang ở đâu?". Cô hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng. Nhìn hai chiếc bóng quấn quýt ở dưới đất, cô nở nụ cười tự giễu: "Đừng nói là đau, anh có tin... cho dù bây giờ có người lột da em, em cũng có thể chịu đựng?".
Hoa Thiệu Đình siết chặt vòng tay, Bùi Hoan quay đi chỗ khác không nhìn anh. Anh đột nhiên xoay người, đè cô vào cây cột trên hành lang rồi cuối xuống cắn môi cô, như một sự trừng phạt. Bùi Hoan ra sức vùng vẫy nhưng không có tác dụng, cô thở hắt ra, trừng mắt với người đàn ông này, đồng thời nhắc nhở anh: "Anh cả, em là người của Tưởng Duy Thành".
Câu nói này như một mũi dao sắc nhọn nhưng Hoa Thiệu Đình không tức giận. Anh ngẩng đầu nhìn Bùi Hoan, khóe miệng nhếch lên. Vừa nãy vẫn còn là Hoa tiên sinh trầm tĩnh, vậy mà vào thời khắc này, anh đột nhiên kéo toạt cổ áo cô.
Bùi Hoan không còn đường lui. Cô bị anh ấn người vào cây cột, bờ vai trần để lộ ra ngoài. Cảm giác lạnh giá đến bất thình lình khiến cô hoảng loạn, vô thức đẩy người Hoa Thiệu Đình. Người đàn ông này tuy bệnh tật nhưng ánh mắt luôn khiến người đối diện nể sợ.
Bùi Hoan dần cảm thấy lạnh, Hoa Thiệu Đình kéo áo cô xuống dưới, cất giọng nhàn nhạt: " Vậy thì tôi sẽ cho em thấy... rốt cuộc em là người của ai".
Vải áo bị xé tan, âm thanh đó toát ra sự tàn nhẫn. Hoa Thiệu Đình lặng lẽ đảo mắt qua từng tấc da của cô, tựa như sắp bắt đầu trừng phạt cô.